Câu chuyện giả tưởng diễn ra trong bối cảnh nạn đói năm 1945 ở miền Bắc. Cô Hường- một người con gái xinh đẹp đức hạnh nhưng yểu mệnh chấp nhận quan hệ với quan Nhật một đêm để đổi lấy thức ăn cứu đói bố và các em mình. Trước khi đi hầu quan, cô Hường hứa sẽ trở về vào sáng hôm sau nhưng bố cô chờ mãi không thấy con gái về. Sau một tuần lễ, ông mơ thấy con gái về báo mộng cô đã chết. Tại sao cô Hường lại chết? Ai đã hãm hại cô? Kẻ ác có được nhởn nhơ ngoài vòng quả báo của luật nhân quả không?
(Năm 1944- 1945, tại Thái Bình và một số tỉnh miền Bắc, nạn đói hoành hành và cướp đi mạng sống của gần 2 triệu người dân Việt Nam. Câu chuyện giả tưởng này lấy bối cảnh tại một ngôi làng nhỏ ở tỉnh Thái Bình.)
– Hường ơi, đi… đâu rồi…? Giọng ông Sinh, 45 tuổi, lạc đi vì đói.
– Thầy ơi, bọn con đói quá, huhu… U và chị Hường đi đâu thế thầy? Huhu… tiếng 3 đứa con khóc lóc kêu đói đến lạc cả giọng gọi bố. Đã 3 ngày nay chúng không có gì bỏ vào bụng. Bà Xoan, mẹ của chúng đã mất vì đói, bị xe cút kít của tuần phu nhà lý trưởng đem đi chôn ở bãi rác tập thể ở cuối làng cách đây 2 hôm. Cứ thế này thì cả nhà chết hết mất thôi.