Chương 26: Người chị ích kỷ
“Như Lâm!” Mộc Như Lam nhíu mày không vui.
Mộc Như Lâm thấy vậy thì chua xót nghĩ, phải rồi, người chị yêu thương của hắn là một thiên sứ lương thiện, cô làm sao có thể chết mà không cứu, thờ ơ phớt lờ học sinh trường mình được? Hai năm trước khi mới vào trung học, cô vì đám học sinh rác rưởi ở ban F mà cực khổ chặn lại các trận ẩu đả của mấy tên lưu manh này, thậm chí còn quỳ xuống trước mặt người khác chỉ để bảo vệ bọn họ, hôm nay lại còn vì cứu một Chu Nhã Nhã không quen không biết mà suýt nữa bị thương!
Cậu thật mong chị gái mình có thể nhẫn tâm một chút, chỉ cần cô bình an cả đời là được, cho dù đối tượng bị đối xử nhẫn tâm là cậu thì cũng không sao.
“Như Lâm,” Mộc Như Lam nhìn dáng vẻ bi thương của Mộc Như Lâm mà trái tim mềm nhũn, cô vừa thở dài sửa sang lại quần áo cho cậu vừa nói, “Chị là hội trưởng hội học sinh, có trách nhiệm phải quan tâm toàn bộ những việc trong trường.”
“Chị vẫn có thể ích kỷ một chút mà,” Mộc Như Lâm bất đắc dĩ nhìn Mộc Như Lam, cậu không nỡ nổi giận với cô, chỉ có thể thầm nghiến răng, tự nhủ bản thân phải trở nên mạnh mẽ thì mới đủ sức bảo vệ chị mình. Nếu không có ai bảo vệ, Mộc Như Lam rất dễ gặp nguy hiểm, ở học viện này đầy rẫy những kẻ thích lợi dụng bản tính lương thiện và đầy trách nhiệm của Mộc Như Lam để tiếp cận cô, như Lam Nhất Dương chẳng hạn.
Nhìn đứa em trai đáng yêu nay đã ăn mặc chỉnh tề, Mộc Như Lam cười hài lòng, “Chị vẫn luôn ích kỷ đấy chứ.”
Thật đấy, Như Lâm đáng yêu của chị không cần phải làm cái vẻ mặt “có điên mới tin” như vậy đâu, chỉ là chị đây chưa bao giờ tỏ ra ích kỷ trước mặt cưng thôi. Chừng nào trở thành con rối trong tay chị rồi cưng sẽ biết ngay ấy mà, còn bây giờ thì cứ vô tư sống trong mộng đi…
…
Vụ việc của Chu Nhã Nhã có hơi nghiêm trọng, nó xảy ra ngay tại học viện Lưu Tư Lan, Chu Nhã Nhã lại còn là thiên kim tiểu thư của thị trưởng. Một đợt kiểm tra và truy tìm được tiến hành, đáng ngạc nhiên là máy quay của học viện lại không bắt được bóng dáng của một tên lưu manh nào, nói cách khác, bọn chúng đã qua mặt được hệ thống an ninh của học viện – cả đột nhập lẫn đào thoát đều qua các góc chết của máy quay.
Hiếm khi nào có học sinh đến trường vào sáng sớm, vậy mà vừa rồi ở đây lại có nhiều tên như vậy, nên cảnh sát cho rằng đây có thể là một âm mưu cưỡng hiếp đã được chuẩn bị từ trước, nạn nhân là Chu Nhã Nhã. Chu thị trưởng vô cùng tức giận, con gái bảo bối của mình suýt nữa đã sinh chuyện ngay tại trường, bảo sao có thể hòa nhã bàn bạc với hội đồng học viện Lưu Tư Lan cho được? Thế là ông ta yêu cầu họ phải bắt được những tên kia trong vòng vài ngày, còn không thì tự gánh lấy hậu quả!
Bởi vậy, Âu Khải Thần cũng bị liên lụy theo, ai bảo ba hắn là chủ tịch học viện Lưu Tư Lan?
Ngày thứ tư, sau khi tan học, Âu Khải Thần – người đã phải nghỉ học cả buổi sáng vì bận họp – mới trở lại lớp học năm ba ban A. Đóa hoa cao ngạo lạnh lùng thường ngày nay uể oải nằm xuống bàn, buồn bã và mệt mỏi, hệt như một con chó bị chủ nhân đánh đập.
Những học sinh còn lại lần lượt rời phòng. Tuy học viện không chính thức công bố vụ việc Chu Nhã Nhã, nhưng nó lại được lan truyền một cách chóng mặt qua các diễn đàn ngầm, vì thế hầu như ai cũng hiểu lý do khiến Âu Khải Thần trở nên uể oải như vậy.
Một hộp sữa đột nhiên xuất hiện trước mặt Âu Khải Thần, hắn giật mình, ngẩng đầu lên thì chạm phải một đôi mắt ấm áp như hai vầng mặt trời, thoáng chốc xua tan vẻ lo lắng trên gương mặt xinh đẹp.
“Làm sao vậy?” Mộc Như Lam nhu hòa hỏi sau khi đã an vị tại chiếc ghế trước mặt Âu Khải Thần.
“Ba anh bảo anh phải giải quyết chuyện của Chu Nhã Nhã,” Đồng thời ba hắn cũng dặn là không được kể về chuyện này với bất kỳ ai, vậy mà bây giờ hắn lại không chút đắn đo kể cho Mộc Như Lam nghe. Có lẽ hắn vẫn luôn nghĩ rằng Mộc Như Lam rất đáng tin cậy, bởi vì cô gái thuần khiết như thiên sứ này sẽ không bỏ mặc bất kỳ ai, cũng như sẽ không làm tổn thương bất cứ người nào.
“Có cần em giúp cái gì không?”
“Không cần đâu,” Âu Khải Thần nhíu mày, “Lần sau em phát hiện chuyện xấu thì đừng tự đi xem như vậy, nhớ là phải gọi điện báo cho bảo vệ trước,” Sáng sớm nghe được tin Mộc Như Lam ngăn cản vụ cưỡng hiếp Chu Nhã Nhã mà hắn hết cả hồn. Khi đó không mấy ai ở trường, ngộ nhỡ mấy tên thú tính kia làm gì Mộc Như Lam thì sao? Nghĩ thế, ấn tượng của Âu Khải thần về Chu Nhã Nhã liền xấu đi, cô ta đụng phải chuyện phiền toái rồi còn đi liên lụy sang người khác!
“Nhưng làm vậy sợ là không kịp cứu người,” Mộc Như Lam khó xử nói.
Âu Khải Thần thở dài, vừa định mở miệng thuyết phục thì Mộc Như Lam đã đứng dậy, nụ cười xa cách nở trên môi, tựa như chút quan tâm thân mật nãy giờ đều là ảo giác của hắn, tựa như cô chỉ tiện thể hỏi thăm hắn một cách bình thường mà thôi.
“Hội học sinh còn có chuyện cần xử lý, em đi trước đây, anh nhớ ăn cơm trưa nhé,” Mộc Như Lam vẫy vẫy tay, bóng hình màu trắng nhòe đi trong ánh nắng trưa, hư hư thực thực, cô đi xa dần xa dần rồi khuất hẳn.
Âu Khải Thần đắm đuối nhìn theo một lúc lâu mới sực tỉnh lại, hắn siết chạy nắm đấm, hung hăng nện xuống mặt bàn, hộp sữa nảy lên một cái, hệt như trái tim rối bời của hắn lúc này.
Mộc Như Lam, mi rốt cuộc có ý gì? Vì sao lại đối xử khi gần khi xa với hắn? Mi chủ động bắt chuyện thì hắn vui vẻ, mi lạnh lùng rời đi thì hắn buồn bã, nhìn hắn hèn mọn nhảy nhót trong tay mi như thế hẳn là vui lắm nhỉ? Vì sao mi tốt với tất cả mọi người, chỉ ngoại trừ hắn? Vì sao vậy?
Cô gái chậm rãi thả bộ trên con đường đá cuội rợp bóng cây. Vài tia nắng xuyên qua tán lá, nghịch ngợm đậu lên bờ vai cô, quyến luyến không rời.
Vì sao ấy à? Vì sao cô tốt với tất cả mọi người, chỉ ngoại trừ Âu Khải Thần ấy à?
Bởi vì…
—— Khi cô muốn một kẻ phải yêu cô đến tận xương tủy, cô sẽ tử tế với cả thế giới này, nhưng lại khi gần khi xa với mỗi mình hắn, khiến cho hắn nhớ kỹ sự phân biệt đối xử ấy, khiến cho hắn thèm khát từng khoảnh khắc ngọt ngào mà cô ban phát.
Chương 27: Cái quỳ cao thượng
Bình thường sau khi tan học, Mộc Như Sâm và Mộc Như Lâm sẽ không trở về cùng Mộc Như Lam, bởi vì cô học nhiều hơn một tiết, hơn nữa sau đó còn ở lại trường giải quyết chuyện của hội học sinh. Thành tích của Mộc Như Lam rất cao nên giáo viên nào cũng hài lòng, thỉnh thoảng cô nghỉ học họ đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
Cho nên hiện tại Mộc Như Lam cũng đã sớm rời lớp học đến dãy phòng ban F, trên đường đi vô tình sượt phải hai em trai. Sau chuyện lúc sáng, trong lòng Mộc Như Lâm vẫn còn lo lắng, cậu muốn ở lại với Mộc Như Lam. Ngặt nỗi nếu làm vậy, Mộc Như Sâm chắc chắn cũng sẽ đi theo rồi bám lấy cô không rời, vậy nên Mộc Như Lâm đành gọi điện nhờ vả Trần Hải chú ý bảo vệ cô, Trần Hải rất giỏi võ, hơn nữa còn là người của Kha gia, cậu rất tin tưởng ông ta.
Mai là ngày mà Bạch Tố Tình vào học, cô ta không thi sát hạch nên chỉ có thể vào ban F. Tại Lưu Tư Lan, thành tích quyết định vị trí của ngươi, không hề có chỗ cho quan hệ cá nhân.
Ngươi nghĩ rằng thành tích của Bạch Tố Tình rất tệ ư? Chà, kiếp trước Mộc Như Lam cũng nghĩ y như vậy, hơn nữa học sinh trong ban F toàn những kẻ ăn chơi trác táng, thế là cô càng quan tâm lo lắng cho Bạch Tố Tình hơn, thậm chí còn bỏ thời gian kèm cô ta học, nào ngờ đâu vào kì thi tiếp theo, Bạch Tố Tình lọt vào top 5, vượt xa Mộc Như Lam, chưa kể đến chuyện cô ta thu phục được một đám học sinh bất trị có gia thế hùng hậu.
Ban F chính là nanh vuốt mạnh nhất của của Bạch Tố Tình. Nếu kiếp trước Mộc Như Lam ngây dại sống sót qua tai nạn, có lẽ cô sẽ được nhìn thấy Bạch Tố Tình sống xa xỉ thoải mái với đám học sinh ban F đó.
Đáng tiếc, hiện tại mọi chuyện đã khác.
Ban F, năm hai.
Ban F năm hai là lớp học đặc biệt nhất Lưu Tư Lan, vì sao? Không có mấy ai hiểu cụ thể.
Hai năm trước, khi Mộc Như Lam mới vào học năm nhất, tuy có thành tích nổi bật nhưng quyền lực của cô tại Lưu Tư Lan không được lớn mạnh như bây giờ, cho đến khi xảy ra một chuyện ngoài ý muốn, tạo nên cục diện tất cả mọi người đều yêu Mộc Như Lam.
Vào một đêm hai năm trước, ban F rủ nhau tụ tập tại một quán bar nhỏ để tìm cảm giác mạnh, xui xẻo vướng vào vụ mua bán thuốc phiện của một đám xã hội đen. Chúng coi bọn trẻ nhà giàu này như cây rụng tiền, ép bọn họ hít thuốc phiện.
Ban F tuy chưa sõi đời bao nhiêu nhưng cũng biết rằng không thể tùy ý đụng đến thuốc phiện, thế nên liền chống đối, hậu quả là gặp nguy hiểm đến tính mạng. Đám xã hội đen kia sợ giao dịch của bọn chúng bị cảnh sát phát hiện, đã như vậy, một là kéo luôn mấy đứa học sinh này vào bùn, hai là giết người diệt khẩu.
Mộc Như Lam ăn tối xong thì ra ngoài tản bộ, tình cờ đi ngang rồi phát hiện vụ việc, cô lập tức báo cảnh sát. Nhìn thấy cậu con trai kia dù bị đánh bầm dập mặt mũi vẫn quật cường chịu đựng chứ không hề cúi dầu, trong lòng cô có cái gì đó động đậy, trước khi kịp hoàn hồn thì cô đã xông vào đẩy đám người đang đánh cậu ta ra, đồng thời đứng chắn bảo vệ.
Chuyện sau đó được giải quyết như thế nào thì chỉ có những học sinh ban F có mặt tại quán bar biết, Mộc Như Lam gằn từng tiếng mạnh mẽ, không hề có dáng vẻ con mọt sách yếu đuối mà trước giờ bọn họ khinh thường. Cô gái mảnh khảnh dũng cảm đối mặt với đám xã hội đen, khí thế đó khiến cho mọi người kinh ngạc, bao gồm cả đám xã hội đen kia. Tuy vậy, tình hình lúc đó cực kỳ bất lợi, đối thủ dù gì cũng là xã hội đen, để bảo vệ ban F, để kéo dài thời gian, Mộc Như Lam đã quỳ gối trước mặt bọn chúng!
Cảnh tượng lúc đó khảm sâu vào trong trí nhớ ban F, cả đời khó quên. Một người kiêu hãnh như Mộc Như Lam, mọi người yêu quý và tán dương cô, còn bọn họ thì lại quệt một vết đen lên người cô.
Sau đó cảnh sát tới, đám xã hội đen kia tự hiểu là không thể thoát tội, thẹn quá hóa giận xuống tay với ban F, cậu con trai quật cường – lớp trưởng ban F – thiếu chút nữa thì nhận nguyên một gậy vào đầu, may mà Mộc Như Lam kịp thời đẩy cậu ta ra, có điều chính cô lại bị đánh gãy hai cái xương sườn, trong đó một cái suýt đâm thủng phổi.
Bọn họ thiếu Mộc Như Lam một món nợ ân tình, hơn nữa còn là thiên đại ân tình.
Cuộc đời con người, bất hạnh nhất là gặp phải một kẻ đảo lộn toàn bộ hạnh phúc của ngươi, cướp đi mục đích sống của ngươi, đẩy ngươi ngã vào mờ mịt, thống khổ, bi ai. Cuộc đời con người, may mắn nhất là gặp được một người cải thiện cuộc sống mờ mịt của ngươi, giúp ngươi tìm ra mục đích tồn tại, cho ngươi yêu thương, hạnh phúc, thoải mái.
Gặp được Mộc Như Lam là may mắn cả đời của bọn họ.
Vì sự kiện này, toàn bộ học sinh ban F đều thay đổi, thành tích tệ nhất trường được nâng lên tới trình độ ban D, lưu manh phá hoại thì biến thành trò ngoan. Đồng thời, thanh danh của Mộc Như Lam tại học viện Lưu Tư Lan lên thẳng như mặt trời ban trưa, quyền lực cũng đi đến đỉnh điểm.
Chết một lần, Mộc Như Lam đã biết quý trọng tính mạng mình, chuyện ban F hai năm trước hoàn toàn là ngoài ý muốn, cô hoàn toàn có thể rung đùi thảnh thơi chờ cảnh sát, thế nhưng… Có lẽ dáng vẻ quật cường quyết không nhận thua một cách ngu ngốc của cậu con trai kia đã gợi cho Mộc Như Lam nhớ đến bản thân mình kiếp trước. Ai mà chẳng có lúc xúc động? Tính ra cô cũng thật may mắn, không những sống sót mà còn nhặt được một đống nanh vuốt.
Chà, cứ cho rằng đây là báo đáp dành cho một kẻ biến thái lương thiện đi.
Lúc Mộc Như Lam đi đến cửa phòng ban F, cô mới phát hiện ra bọn họ đang làm bài kiểm tra, có người cúi đầu cắn bút, có người suy nghĩ đến bất động. Muốn nâng cao thành tích cũng không phải chuyện dễ dàng, tất cả đều nhờ vào cố gắng của ban F.
Mộc Như Lam vừa định lui ra ngoài thì chạm phải một đôi mắt đào hoa đầy tà khí, hắn ngồi ở góc trong cùng của phòng học, thản nhiên nhìn Mộc Như Lam.
Cô mỉm cười đi ra, trong lòng không khỏi thắc mắc, Đoạn Nghiêu… bây giờ hẳn phải đang hẹn hò với nữ sinh thắng giải khiêu vũ chứ?
Chương 28: Hậu thuẫn mạnh nhất của thiên sứ
Đoạn Nghiêu, người được nữ sinh học viện Lưu Tư Lan tặng cho biệt danh “hoa yêu”, chính là cậu con trai ngu ngốc mà quật cường từng được Mộc Như Lam cứu một mạng.
Mộc Như Lam nghĩ kỹ lại thì mới sực nhớ, kiếp trước lúc cô mười bốn tuổi có nghe phong phanh rằng ban F gặp chuyện, rất nhiều học sinh bị thương nặng, một học sinh mất mạng – hẳn phải là Đoạn Nghiêu.
Chậc, người ta đã dí dao vào cổ rồi mà vẫn không chịu nhún nhường, quật cường đến mức ngu ngốc như thế, không chết mới là lạ.Nhìn xem, không phải cô cũng đã chết đó sao?
Đứa ngốc.
Mộc Như Lam đứng chờ trên hành lang bên ngoài phòng học ban F. Lúc ba giờ chiều, ánh nắng thu cũng không quá gay gắt nhưng một vài nữ sinh sợ bị đen da vẫn dùng ô che, chỉ có Mộc Như Lam là thích đứng ngập trong nắng, để từng tia sáng hôn lên làn da mình, điều này khiến cô cảm thấy thế giới này thật đẹp, thật ấm áp.
Cho đến khi bài kiểm tra của ban F chấm dứt, Mộc Như Lam mới bước vào. Bọn họ vốn phải học cùng năm ba với cô, thế nhưng vào thời điểm lên lớp, cả ban trình lên một lá đơn xin lưu ban lại một năm. Sự kiện này làm chấn động toàn bộ học viện, không ai hiểu lý do, chỉ có bọn họ biết mình làm thế là vì muốn ủng hộ ánh mặt trời mà bọn họ tôn sùng. Nếu ngay cả gót chân của cô mà còn không chạm được thì lấy tư cách gì mà ủng hộ?
Cho nên bọn họ lùi lại một bước, để có thể tiến xa hơn nữa.
Nói về kỵ sĩ đoàn bí ẩn và trung thành nhất của Mộc Như Lam, không ai khác, chính là những cậu trai cô gái bất trị có gia thế hùng hậu này.
Bạch Tố Tình mà biết được thì chắc hẳn sẽ tức điên lên ấy nhỉ? Đống nanh vuốt mà cô ta dự định thu phục đã hoàn toàn rơi vào trong tay Mộc Như Lam, trở thành hậu thuẫn mạnh nhất của cô.
Có điều cô sẽ không bao giờ nói cho Bạch Tố Tình biết đâu, em gái thân ái, lần này đến phiên em diễn trò mua vui cho chị, ha ha…
“Hội trưởng!” Mộc Như Lam bước đến cửa, những học sinh ngồi bàn đầu vừa thấy đã mừng rỡ kêu lên, tuy cô nhỏ tuổi hơn hầu hết ban F nhưng phong thái uy nghiêm xen lẫn ôn hòa của cô khiến tất cả mọi người đều phải sùng bái, bất kể tuổi tác.
“Oa! Hội trưởng bận bịu trăm công nghìn việc cuối cùng cũng có dịp rảnh đến thăm chúng tiểu nhân ư?” Lễ Thân với cái miệng ngọt xớt nhanh nhẹn chạy lại.
“Tránh ra!” Thái Sử Nương Tử bạo lực xua đuổi vài ba người đang vây quanh lấy Mộc Như Lam, cô níu chặt cánh tay Mộc Như Lam, hung thần ác sát vài giây trước lập tức xìu xuống thành cún con đáng thương, “Lam Lam, sao bây giờ cậu mới đến, rõ ràng đã nói sẽ kèm mình học thi giữa kỳ mà…”
“Cả mình nữa,” Lễ Thân cũng xen vào một câu. Lễ Thân có mẹ là viện trưởng viện khoa học quốc gia, bố là chánh án tòa án tỉnh G, “Tiểu nương tử, đừng có ôm Mộc Như Lam không rời như thế chứ! A, đau! Nhẹ thôi!”
“Cút đi! Có giỏi thì lại kêu tiểu nương tử thử xem!” Thái Sử Nương Tử – họ Thái Sử tên Nương Tử nên cô luôn bị trêu chọc – từng là một thành phần bất hảo chuyên đi ẩu đả, nhà làm quan to, bố là cục trưởng cục cảnh sát thành phố K.
Ở ban F, con ông cháu cha chiếm đa số, đừng tưởng con ông cháu cha cũng giống như con nhà giàu bình thường, ngược lại còn khác hẳn kia, hoàn cảnh gia đình khiến bọn họ nảy sinh tâm lý phản kháng muốn khiêu khích người lớn, chỉ chưa đến mức vi phạm pháp luật mà thôi.
Đây cũng là lí do vì sao kiếp trước Bạch Tố Tình lựa chọn bọn họ, những con chó quyền thế thường có giá trị lợi dụng rất cao, bao gồm ban F và Chu Nhã Nhã.
Ban F cãi nhau ầm ĩ làm mấy lớp bên cạnh tò mò nhìn xem, thấy cảnh Mộc Như Lam bị vây quanh thì chỉ cười xòa.
Bọn họ lúc nào cũng tràn trề sức sống, luôn miệng líu lo Mộc Như Lam Mộc Như Lam, cô vẫn đứng đó mỉm cười bao dung, cảm giác ấm ấp này thu hút bọn họ, dẫn dụ bọn họ, chẳng ai muốn rời đi. Mỗi khi nghe học sinh ban khác xì xào bàn luận Mộc Như Lam tốt với mình thế nào, ban F đều ngầm bĩu môi, hừ, Mộc Như Lam tốt với bọn họ nhất! Mấy người kia thì có gì hay ho! Ban F đã có giao tình sinh tử với Mộc Như Lam!
“Được rồi,” Một giọng nói tà khí nửa cười nửa không vang lên, rõ ràng xuyên suốt, chỉ cần hai chữ cũng đủ khiến toàn phòng yên tĩnh lại.
Thiếu niên cao gầy thản nhiên ngồi sau hàng người, hai tay khoanh tay trước ngực, “Lắng nghe xem lý do hội trưởng đến đây là gì.”
Mộc Như Lam bất đắc dĩ nhìn Đoạn Nghiêu, “Mình đến đây nhất thiết phải có mục đích à?”
Lớp trưởng đại nhân – hoa yêu hút hồn người vô tư nhún vai, “Tác phong của hội trưởng luôn là ‘không có việc cần thì không đến làm gì’, chẳng phải sao?”
“Thôi được rồi,” Mộc Như Lam nháy mắt mấy cái, nhìn mọi người trong ban, “Quả thật mình có chuyện cần nhờ.”
Toàn ban nghiêm túc hẳn lên, Mộc Như Lam vội xua tay, “Không phải là chuyện gì ghê gớm đâu,” Căng thẳng như thế này, người ngoài nhìn vào có khi còn tưởng Mộc Như Lam muốn bọn họ nhảy vào núi đao biển lửa.
“Em gái mình ngày mai sẽ đến học ở ban F, tính tình con bé hơi hướng nội, các cậu giúp mình quan tâm một chút, đừng để em ấy cảm thấy khó khăn, có được không?” Mộc Như Lam thành khẩn nói, ánh mắt thỉnh cầu khiến ai cũng không nỡ từ chối.
“Tất nhiên là không thành vấn đề. Nhưng hội trưởng đại nhân chỉ có hai em trai thôi mà? Sao bây giờ lại thêm một em gái?” Đoạn Nghiêu vuốt ve chiếc nhẫn hắn đeo nơi ngón trỏ, đôi mắt đào hoa nheo lại nguy hiểm. Câu nói vừa dứt, không khí phòng học liền rơi vào trầm mặc. Bọn họ hiểu khá rõ chuyện thế gia danh môn, con ngoài giá thú có rất nhiều, loại đàn bà không biết xấu hổ đem con đến đòi quyền lợi cũng không ít đâu.
Mộc Như Lam bật cười, “Xem các cậu nghĩ đi đâu kìa, Tình Tình là con gái của bạn thân mẹ mình, vì vài chuyện nên em ấy đến ở tạm.”
“Phù…” Thái Sử Nương Tử nhẹ nhõm thở ra, “Thì ra là thế, giật cả mình. Lam Lam thánh thiện của ban F, tụi này tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ ai bôi vết nhơ lên người cậu.”
Những người còn lại đồng loạt gật đầu, con ngươi Đoạn Nghiêu khẽ giãn ra.
Đúng vậy, nếu cuộc đời con người bắt buộc phải dính chút ít nhơ bẩn, vậy thì sự việc hai năm trước đã là quá đủ rồi, nếu còn kẻ nào dám vấy bẩn Mộc Như Lam, bọn họ sẽ nghiền hắn ra tro.
Chương 29: Hai người là một cặp trời sinh
Lúc Mộc Như Lam rời ban F thì đã thấy Trần Hải chờ sẵn ở ngoài. Xe vừa mới khởi động, cô liền nhận được cuộc gọi từ Lam Nhất Dương, hắn hét vào điện thoại một đống đồ ăn rồi tắt máy cái rụp.
Mộc Như Lam ngẩn người một lúc để tiêu hóa lời của Lam Nhất Dương, cô bật cười, “Hải thúc, đến Lâu Lan các.”
“Lại đi đưa cơm cho vị thiếu gia kia nữa à?” Trần Hải thản nhiên hỏi.
Lần đầu tiên chở Mộc Như Lam đến bệnh viện, ông đã báo cáo mọi chuyện với Kha lão gia. Lão gia xót Mộc Như Lam vô cùng, ông hiểu rằng cháu gái cưng lương thiện như thế nào nên đã lập tức điều tra Lam Nhất Dương, khi phát hiện ra hắn là con cháu Lam gia thì đành phải chép miệng cho qua: người thừa kế duy nhất của Lam gia, nhiêu đây thôi cũng đã đủ tư cách để tạo dựng quan hệ với Mộc Như Lam.
Không hiểu Kha lão gia nghĩ gì mà lại có ý định để lại một phần ba tài sản cho cháu gái mình, may là ông chưa tiết lộ chuyện này với ai, nếu không thì Mộc Như Lam cũng khó mà yên ổn qua ngày.
Mộc Như Lam cười cười gật đầu, tất nhiên cô sẽ không đem qua một đống đồ ăn như Lam Nhất Dương nói, mà phải xem xét giá trị dinh dưỡng trước rồi mới quyết định mua.
Đến bệnh viện, cô bước đến cửa thang máy lúc này đang chứa không ít người, bệnh nhân, người nhà, y tá, khi thấy Mộc Như Lam thì tất cả đều tự giác nhường chỗ. Cô mỉm cười nói cám ơn, cả người như đang tỏa ra một vầng sáng mờ ảo, thu hút tất cả mọi người nhưng lại không có ai dám tới gần.
Kẻ phàm trần thô tục sẽ khiến thiên sứ sợ hãi bay đi mất.
Khi còn cách khu phòng bệnh VIP một tầng, trong thang máy chỉ còn Mộc Như Lam, vách tường xám bạc phản chiếu bóng hình một cô gái xinh đẹp tinh tế.
“Đinh!” Cửa thang máy mở ra, một thân hình bất ngờ ngã về phía Mộc Như Lam.
Cô vội vàng đỡ lại nhưng vì