Mãi cho đến khi cái bóng đen kia hoàn toàn biến
mất, tôi mới ý thức được thứ này đã thật sự đi rồi. Tôi cùng Bàn Tử nhìn nhau, lập tức thật cẩn thận tiếp tục đi về phía trước, hướng tới đích
đến của chúng tôi mà leo lên. Lúc này căn bản là không dám nghỉ ngơi,
nửa giờ sau, chúng tôi rốt cục cũng leo tới mặt trên của tảng đá, nhảy
lên, tôi và Bàn Tử cũng đã quá mệt liền lật người nằm bất động . Được
một lát chúng tôi đứng dậy, tôi liền phát hiện đây là một bãi đá vô cùng gồ ghề.
Giữa bãi đá có một cái thang đá thông lên phía trên, đi theo đó, tôi
nhận ra bên trên lối vào thông đạo đã bị đóng kín bằng một cái cửa đồng, đẩy thử một cái liền thấy đồng môn không hề nhúc nhích. Bàn Tử nói có
thể nó kéo ra, hai người chúng tôi bắt đầu túm vào hoa văn dốc sức kéo,
dường như ngay cả móng tay cũng bị móc gãy vậy mà cánh cửa vẫn không có
phản ứng gì.
Trong lúc chúng tôi đang xoay sở ở đồng môn, trong bóng tối bắt đầu
truyền đến âm thanh rơi xuống của cái gì đó, cái bóng quái vật lớn treo
ngược của ở trên đỉnh lại tiến về phía chúng tôi càng lúc càng gần, tốc độ lúc này hết sức nhanh.
Bàn Tử nhắc nhở tôi nói: “Đồng hồ có chức năng báo thức, mau điều
chình đồng hồ cho nó kêu lên , có thể để nó đuổi theo đồng hồ báo thức
cũng được.”
Tôi lúc này mới nhớ ra còn có chiêu này, vội vàng lấy đồng hồ ra điều chỉnh sang chế độ báo thức, sau đó quăng thật mạnh ra ngoài, tiếng rơi
xuống thưa thớt lập tức chuyển hướng. Tuy rằng đồng hồ đeo tay rất nhẹ,
nhưng tôi ném vẫn không được xa.
Lúc ấy giữa ánh đèn, có một con mật lạc đà thật lớn ngửa mặt lên nóc
nhà di chuyển qua trước mặt chúng tôi, con mật lạc đà này thật sự rất
lớn, hay chính xác hơn nó là một con kim cương, làn da màu xanh biếc
trên người nó dưới ánh sáng đèn pin lóe lên ánh phỉ thúy sáng bóng. Nói
vậy nó chính là tổ tiên của người tộc Dao trong thần thoại được Sáng Thế thần tạo ra, là vị thần của cuồng bạo và hủy diệt, vậy mà lại bị nhốt ở chỗ này làm công nhân quét dọn. Có lẽ chúng tôi chính là một trò chơi
hiếm hoi trong mấy ngàn năm qua có thể mua vui cho nó.
Mật lạc đà nhanh chóng dừng lại, sau đó vươn ra cái tay dài hiếm
thấy, hướng vào trong lưu sa dò xét vị trí của chiếc đồng hồ đeo tay,
dường như nó vừa rất nghi hoặc lại vừa rất có hứng thú. Cát vàng rất
nhanh bắt đầu vùi lấp chiếc đồng hồ, đến một chút âm thanh cũng nghe
không được.
Bụng tôi thầm than không xong, chỉ thấy con mật lạc đà kia nghe xong
nửa ngày, bỗng nhiên quay đầu chuyển hướng về phía chúng tôi.
(giật cmn mình :v )
Trên mặt nó hoàn toàn không có ngũ quan, y như một bức tượng người đá kỳ quái. Tiếp theo, nó hướng về vị trí của chúng tôi trên bãi đá chậm
rãi tiến lại gần. Lúc này tôi mới thấy được, trên mặt nó gần như đã bị
đập nát , tất cả đều là dấu vết của đạn để lại.
Chúng tôi lẳng lặng áp sát vào bãi đá, con mật lạc đà thật lớn treo ở ngay bên trên chúng tôi. Nó hình như đã biết chúng tôi đang ở gần đây,
nhưng chỉ là không thể xác định được chúng tôi hiện tại đang ở vị trí
nào, bởi vậy chỉ lẳng lặng treo ở nguyên đó.
Tôi sợ nhất chính là Bàn Tử đánh rắm, anh ấy căng thẳng sẽ hay phạm
phải loại sai lầm này, cũng may Bàn Tử lần này kinh nghiệm hơn rất
nhiều. Loại cảm giác này, mẹ nó, thực quá quỷ dị đi, trong lòng tôi đang bắt đầu cuống lên, tôi cảm giác chính vì tiếng tim đập của tôi, nên con mật lạc đà nọ mới có thể bồi hồi không đi. (vâng nó yêu anh đấy, lâu
ngày không gặp muốn chạy tới hôn phát)
Tôi không dám hít sâu điều chỉnh lại trạng thái của mình, chỉ có thể
chậm rãi cố gắng nén hô hấp của mình xuống, nhưng mà dưới tình huống như vậy quá là khó khăn đi. Tôi làm cho nhịp tim của mình bình tĩnh trở
lại, hình như phải mất ba giờ. Cuối cùng thì cũng không phải công lao
của mình chính, là bởi vì liên tục duy trì trạng thái như vậy quá lâu,
thân thể tôi không chịu được, lúc này ý thức bắt đầu mơ hồ, nhịp tim mới bắt đầu bình tĩnh trở lại.