Thôn làng ở Quảng Tây, trong thôn có người câm điếc, mẹ kiếp, càng
nói càng lan man. Nhưng những điều gã họ Sở nói ra lại làm tôi ngứa ngáy trong lòng, rốt cuộc gã đã thấy gì trong nhà Muộn Du Bình, tôi truy hỏi vài lần mà gã cứ khăng khăng ngậm miệng không chịu khai ra. Xem cái
kiểu của gã, tôi cảm thấy hơi quái quái, cứ như gã đang cố làm bộ làm
tịch vậy. Cuối cùng đến cả giám thị trại giam cũng vào hỏi có chuyện gì
thế, đến nước này nếu cứ ép uổng khéo lại sinh sự nên tôi đành thôi.
Phan Tử cũng ức chế không kém, anh bảo hay cứ tìm người đến tẩn cho
gã một trận, cạy miệng gã ra. Tôi bảo không cần, trông tay này cứ giả
giả sao đó, không chừng gã cũng chả biết cái qué gì đâu.
“Vì sao? “ Phan Tử hỏi.
“Đây gọi là phô trương thanh thế. Có thể gã biết trong nhà có một cái bàn, trên bàn có ảnh, nhưng lại không biết chính xác ảnh chụp cái gì.
Loại người chuyên bán tin tức và cho vay nặng lãi này đều thích phô
trương như thế đấy.” Tôi nói. “Nhưng gã đương nhiên phải đến tận nơi rồi mới dám quả quyết như vậy.”
Đây cũng chỉ là phỏng đoán của tôi, mà
thật ra có phỏng đoán cũng chẳng để làm gì, dù sao đi chăng nữa tôi cũng muốn đích thân đi kiểm chứng một lần. Đến lúc đó, tự nhiên sẽ biết
chuyện gã nói có quá khoa trương hay không.
Theo địa chỉ thôn Ba Nãi mà tay họ Sở đưa, chúng tôi chốt kế hoạch đến Quảng Tây.
Ba Nãi là một sơn trại của người Dao, nằm lọt giữa Thập Vạn Đại Sơn
của Quảng Tây. Mọi người vẫn gọi nó là Siberia của Quảng Tây, ám chỉ sự
nghèo khó lâu đời của vùng này. Nhìn địa chỉ, e rằng chỗ đó còn không
nằm trong thôn Ba Nãi mà chỉ là cụm dân cư sống giữa bốn bề rừng núi mà
thôi.
Trần Bì A Tứ là người cổ hủ, chắc lão thích chọn cái chốn lỡ có đứa
nào báo công an thì cũng phải mất ít nhất hai ngày mới đến được này làm
căn cứ vì gặp chuyện không may chỉ cần chạy lên núi là thoát, chỉ có bọn tôi là khốn khổ.
Bàn Tử và Muộn Du Bình đến Hàng Châu trước chờ ngày hội họp. Hắn nói
thế cũng tốt, thừa dịp này móc nối với đám người phía Nam tăng nguồn
hàng, chớ dạo này làm ăn chật vật, hắn sắp đói ăn đến nơi rồi. Thế là
chúng tôi nghỉ ngơi vài ngày rồi bay từ Hàng Châu tới Nam Ninh, sau đó
chuyển sang đi tàu hỏa đến Thượng Tư.
Không phải đi đổ đấu, thành ra cả bọn chẳng mang gì. Chúng tôi trang
bị nhẹ nhàng, cười đùa suốt dọc đường đi, một toa có sáu người, hai tay
từ vùng khác đến Thượng Tư làm thuê, người còn lại là hướng dẫn viên du
lịch. Tay hướng dẫn viên dạy cả đám chơi bài Đại Tự (1), kiểu na ná mạt
chược, rất vui vẻ.
Đến gần Thượng Tư, xung quanh đã bạt ngàn đồi núi. Tàu hỏa nhích dần
qua các đường hầm, xa xa núi non chìm trong sương, tay hướng dẫn viên
nói đó là vùng trung tâm của Thập Vạn Đại Sơn.