Bạn đang đọc: Đạo Mộ Bút Ký

Quyển 6 – Chương 4: Người cùng cảnh ngộ

25/12/2023
 
 

Gã họ Sở nói thế làm tôi có cảm cảm giác gã biết khá nhiều chuyện,
không khỏi trở nên căng thẳng, đành mở miệng thúc giục, chỉ lo gã lại
như chú Ba, nói được một nửa rồi ngừng.

Cứ thế thành ra vô tình để lộ tâm lý sợ hãi của mình. Gã họ Sở nhìn
tôi cười cười, nói: “Cậu đừng vội, tôi sẽ kể hết cho cậu nghe những gì
mình biết, nhưng trước tiên cậu phải đồng ý với tôi một vài chuyện.” “Là chuyện gì?” Tôi hỏi, thầm nghĩ không phải gã thấy được đà mà muốn hét
giá chứ?

Gã nhìn nhìn ra cửa, run rẩy nói:
“Chuyện này tôi chỉ kể riêng với cậu, cậu không được nói lại cho người
khác biết. Dù sao tôi đã kể cho cậu chuyện của Trương câm điếc thì cũng
có thể vì tiền mà tiết lộ chuyện của những người khác, lỡ bất cẩn để
người ta nghe được mấy tin tức này, không biết chừng lại tìm người xử lý tôi mất. Án tù của tôi không phải chung thân, vẫn còn mong đến ngày mãn hạn, hơn nữa nơi này cũng không an toàn như tôi nghĩ. Nếu chưa rơi vào
đường cùng thì tôi cũng không bán mấy tin tức này đâu.”

Tôi gật đầu. Chuyện này tôi hiểu, cho nên gã mới đòi tôi đích thân
đến gặp, còn phải đuổi Phan Tử ra ngoài, những chuyện kiểu này càng ít
người biết càng tốt.

“Tôi và chú Ba cậu là bạn bè lâu năm rồi, có rất nhiều chuyện năm đó
là do tôi làm, ví dụ như điều tra Trần Văn Cẩm. Cho nên chuyện mà tôi
biết nhiều hơn cậu nghĩ rất nhiều.” Gã run rẩy nói, “Cũng biết vực thẳm
đằng sau nó sâu đến đâu. Có lẽ cậu không biết, ông Ba thường xuyên nhắc
đến cậu, cho nên tôi cũng biết chuyện về cậu. Cậu không phải người trong nghề, nên tôi mới dám bán tin cho cậu.” A, lòng tôi khuấy đảo một trận, vậy là có thể lý giải vì sao gã có được tấm ảnh kia. Lại hỏi: “Thế rốt
cuộc là có chuyện gì?”

Gã nói tiếp: “Tôi không biết ông Ba đã kể cho cậu nghe chuyện về những người đó chưa?”

“Ý anh là đội khảo sát kia?” Tôi hỏi, trong đầu vang vang lời chú Ba: Bọn họ không bình thường đâu. “Có kể chút ít, nhưng không nhiều lắm.”

“Đời này chú Ba cậu dành trọn cho việc điều tra hành tung của nhóm
người kia. Hồi còn hợp tác với ông ấy, tôi thường xuyên nghe ông ấy ba
hoa chém gió, nhưng càng điều tra, ông ấy phát hiện nhóm người này càng
bất thường.” Gã hút hết một điều thuốc nữa, lại rút điếu khác ra châm
lửa mà hút tiếp, “Những người này dường như đều lẻ loi, tách biệt khỏi
thế giới này, không hề có mối liên hệ nào với xã hội. Bọn họ là ai, đến
từ đâu, rốt cuộc đang khảo sát cái gì, chẳng ai biết cả.”

“Chuyện này tôi biết.”

“Nhưng khi tôi khuyên ông ấy buông tay, ổng lại nói mình tuyệt đối
không tin trên thế giới này lại có chủng người như thế tồn tại. Trong
mấy năm đó chúng tôi gần như đã dùng hết mọi biện pháp mà vẫn không hề
có tiến triển, cuối cùng chú Ba cậu đành nghe lời tôi, buông bỏ hy vọng. Tôi cứ tưởng chuyện đến đây là kết thúc rồi, ai ngờ một năm trước, sau
khi ông Ba, cậu, và cả Trương câm điếc trở về từ Sơn Đông, ông Ba tự
dưng nói cho tôi biết Trương câm điếc kia chính là một người trong nhóm
đó, hơn nữa cũng không già đi. Sửng sốt, chúng tôi lập tức bắt tay vào
điều tra, mục tiêu đương nhiên là Trương câm điếc.” Tôi ngồi thẳng dậy,
thấy gã lại châm thêm một điếu thuốc, không biết đây đã là điếu thứ bao
nhiêu rồi. Gã hít sâu một hơi, “Khi đó Trương câm điếc là người của ông
Tư, chú Ba cậu mượn hắn từ chỗ ông Tư. Tôi nhờ người qua đó thăm dò thân thế của hắn, kết quả là nghe được vài chuyện khó tin.”

Gã dừng lại một chút, “Nghe nói lần đầu tiên ông Tư gặp Trương câm
điếc là vào một tình huống rất lạ lùng, chuyện xảy ra vào bốn năm trước, trong một lần bộ thi ở Quảng Tây. Cậu đã nghe nói đến bộ thi chưa?”

Tôi gật đầu. Bộ thi là chuyện từ thời xưa, thường xuất hiện khi xảy
ra tai họa nào đó. Ở những nơi có truyền thuyết về cương thi thì nó lại
càng thịnh hành, đánh hạn bạt chính là một loại trong số đó. Vào những
lúc như thế người ta thường đào mồ quật xác, đôi khi thật sự có thi
biến, thôn dân sẽ chọn ra những người can đảm, lấy thừng lấy chão quấn
quanh bánh tông lôi ra khỏi cổ mộ, phơi dưới nắng gắt trừ hại.

Còn bộ thi mà người của Trần Bì A Tứ kể cho gã thì không giống vậy,
chuyện này lại phải nói từ việc làm ăn của Trần Bì A Tứ ở Quảng Tây.

Quảng Tây trước kia là nơi tập trung văn hóa nhiều dân tộc, văn vật
di tích vô số kể, có điều do văn hóa khác biệt quá xa với trung nguyên
mà những chiêu trò của người trung nguyên hoàn toàn vô dụng ở Quảng Tây. Hoạt động sôi nổi nhất ở Quảng Tây thường là mấy tay săn đồ cổ hoặc
hiệu buôn đồ cổ, đều tìm đến các thôn xóm thu mua hàng. Do Quảng Tây
giáp ranh với Việt Nam mà dần dà có vài người Việt Nam phát hiện con
đường phát tài này, họ liền kết bạn vượt biên sang Trung Quốc đào một
vài cổ mộ. Quảng Tây có nền văn hóa Lĩnh Nam, cổ mộ rất nhiều, hơn nữa
đa số đều phô ra công khai, người Việt Nam tuy không hiểu cách trộm mộ,
nhưng đào lung tung vẫn lấy được vài món đồ. Thời đó việc làm ăn ở
Trường Sa, Thiểm Tây thật ra đã rất khó khăn rồi, cậu hỏi chẳng lẽ không có đấu à thì thật ra vẫn có, còn rất nhiều đấu mỡ, trộm đến hơn mười
lần mà bên trong vẫn còn đồ, đi vào cũng chẳng đến mức trắng tay. Nhưng
số đấu có đồ quý, có long tích bối thực sự quá ít, muốn mở một cái đấu
mới thì đã có mấy nhà ngồi chồm hỗm nhòm ngó giành hàng, với cục diện
này chắc chắn phải tìm đường thay đổi, nên có rất nhiều ông trùm đều có ý muốn mò sang tình khác kiếm ăn. Có thời gian họ đã đào được kha khá mộ
nước Kim ở Hắc Long Giang; Quảng Tây cũng là một tuyến trong đó.

Trần Bì A Tứ làm ăn rộng, liên hệ với cả người Việt Nam ở Quảng Tây,
lần đó phái người đi Quảng Tây chính vì bên kia nói có một nhóm người
Việt Nam phát hiện ra một cái đấu to, không rõ lai lịch thế nào, nhìn
quy mô thì thấy tương đối lớn, cần bên này phái người qua “chỉ đạo” vì
bọn họ không biết vật nào đáng giá vật nào không.

 
 

The comment box
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Loading...