Ánh đèn lẻ loi trong làng cổ dưới đáy hồ, không biết nằm ở chính xác vị trí nào. Là ở chỗ sâu tít dưới đáy kia,
hay từ một ô cửa sổ nào đó trong ngôi làng?
Màu sắc của ánh đèn thực sự khó lòng miêu tả nổi, rất đục, như thể bị người ta chụp lên một lớp vải bọc màu xanh
sẫm vậy, mờ mờ ảo ảo, không giống ánh đèn dầu của nhân gian.
Cái hồ nước quỷ dị này đã khiến tôi phải
kinh ngạc quá nhiều lần, dưới vẻ đẹp tĩnh mịch thanh tịnh kia lại ẩn
giấu quá nhiều bí ẩn. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra ở đây, lại khiến
tất cả mọi thứ như thể bị nguyền rủa?
Trong cảnh u ám như thế, tôi một mình lặn xuống đáy hồ, không có bất kỳ trợ giúp nào, lần đầu tiên tôi cảm thấy
hoảng loạn và cô độc vô cùng.
Cái cảm giác tuyệt vọng mà bất lực đó còn khiến tôi sợ hãi hơn cả cái chết.
Trong một chốc, tôi đã nghĩ đến loài cá
xấu xí phát ra ánh sáng để dụ dỗ con mồi dưới đáy biển sâu. Ngôi làng cổ này như thể một sinh vật khổng lồ đang sử dụng ánh sáng của nó để dụ dỗ con mồi tự chui đầu vào lưới.
Liếc nhìn đồng hồ dưỡng khí, khi sợ hãi,
tim đập mạnh khiến dưỡng khí tiêu hao rất nhanh, nhưng từ đầu đến cuối
vẫn không thể nào thoát khỏi cơn ác mộng sởn tóc gáy này.
Tôi kiềm chế nỗi sợ hãi của mình, trong
lòng tự nhủ: “Nếu muốn biết rõ chân tướng, e rằng mình phải mạo hiểm một phen. Nếu Bàn Tử và Muộn Du Bình còn sống, như vậy bọn họ chắc chắn
đang ở trong một tình huống cực kỳ quỷ dị, mà mình là hy vọng duy nhất
của họ. Nếu mình đã đến đây rồi, căn bản là không có đường lui, ánh đèn
xanh lét này, dù là hung hay là cát, thì cũng là đèn chỉ đường cho
mình.”
Cứ như đang thôi miên chính mình vậy,
nhưng trong hoàn cảnh lúc này, tôi thực sự không biết phải lấy đâu ra
dũng khí để đi sâu xuống đó nữa. Lẩm nhẩm đến lần thứ ba, cảm giác hoảng loạn dần vơi bớt một chút, vì vậy tôi bèn rút lưỡi lê ra, cầm chắc
trong tay, thực ra tôi không biết thứ này có thể đối phó gì được với ma
quỷ không, tóm lại là cứ liều đi.
Tôi khua khoắng tay chân, lặn sát xuống
bãi đá dần tiến về phía ngôi làng cổ. Lặn xuống không được bao lâu, ánh
đèn âm u nó dần dần bị các ngôi nhà cổ che khuất mất, không nhìn thấy
nữa, bóng tối dần lan tràn trở lại, một lần nữa, ngôi làng nọ lại quay
về với bóng tối âm u.
Tôi dần bình tĩnh lại, như một kỳ tích,
nỗi sợ hãi dần dần lui bước, xem ra nỗi sợ đó hoàn toàn đến từ ánh đèn
xanh âm u nọ, tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Với tính cách của tôi, nếu ánh đèn nọ mà từ từ tiến lại gần, thế nào tôi cũng bị dọa đến phát điên lên mất.
Vị trí hiện nay của tôi cách biên giới
ngôi làng không xa lắm, từ từ tới gần, phát hiện dốc đá sát biên giới
ngôi làng cũng có rất nhiều gỗ mục, có thanh còn đứng thẳng, có thanh đã sập, vắt ngang dưới đáy hồ, chứng tỏ trước khi ngôi làng này bị nước
nhấn chìm, xung quanh nó là một rừng cây rậm rạp, bốn bề đại thụ san
sát, phong thủy quá tốt.