Editor: Yoo Chan
Beta: Cơm Nắm Nướng Chảo
Quà mừng mãn hạn đơi ╮(─▽─)╭
Tui đã trở lại sau thời kỳ cắm trại triền miên trên công ty
và đương nhiên cũng là 1 thời kỳ quằn quại với 1 thứ nát be nát bét =”)))))))
Mờ thôi chuyện qua rồi ko nói. Lâu lắm mới phẹt ra đc 1 chương. Mọi người từ từ đọc nha ヾ(*´ー`)ノ”
.*****
.Quà
Đội xe Jeep chạy như bay trên sa mạc mênh mông không bờ bến. Khí hậu
khô không khốc, khoảng cách giữa các xe được giữ khá xa để tránh bụi
vàng từ xe trước tung lên mù mịt đầy trời.
Tôi ngồi trong xe nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ lại quyết định lúc
trước, chẳng làm biết thế có đúng hay không, chứ giờ này lại thấy hình
như hơi bị liều quá mức rồi. Có điều hiện tại tôi đã bước chân lên tàu
cướp biển, cũng chẳng còn mặt mũi nào mà nuốt lời nữa.
Trước lúc lên đường kế hoạch của A Ninh đã được phổ biến cho tôi. Tôi phát hiện ra nó hoàn toàn dựa theo tuyến đường của Văn Cẩm năm đó, xuất phát từ Đôn Hoàng, qua Đại Sài Đán mà tiến vào khu vực Sát Nhĩ Hãn, từ
đó rời khỏi đường quốc lộ, tiến vào khu vực không có dân cư của lòng
chảo Sài Đạt Mộc. Tiếp theo là do Định Chủ Trác Mã dẫn đường, đưa cả đội tới nơi mà bà đã chia tay với đoàn thám hiểm năm ấy.
Tuyến đường này gần như giống hệt ghi ghép của Văn Cẩm trong cuốn sổ
tay. Tôi liền thấy bực dọc hết sức. Rốt cuộc cô ta moi từ đâu ra những
thông tin này cơ chứ? Rõ ràng cô ta đã biết đến Tháp Mộc Đà, biết Định
Chủ Trác Mã, biết cả tuyến lữ hành, thoạt nhìn cứ như cô ta đã từng đọc
cuốn sổ tay ấy. Thế nhưng sổ tay đang nằm trong túi áo của tôi cơ mà.
Đoàn xe bổ sung vật tư dọc đường, chẳng mấy chốc đã tới Đôn Hoàng
theo kế hoạch. Có người nói cho tôi biết rằng tuyến đường trước khi vào
tới khu vực Sát Nhĩ Hãn còn khá giống tuyến đường đi phượt, vẫn tương
đối an toàn.
Suốt cả đường đi, những sống phong thực (1) dọc hai bên khiến tôi thấm thía sự hoang vu của sa mạc. Cái kiểu cuối
đất cùng trời mênh mông không bờ bến này khiến cảm giác bị ruồng bỏ
trong con người ta dâng lên mãnh liệt. Lúc mới đầu cảm giác đó còn được
xoa dịu đôi chút bởi rất nhiều những điểm dân cư nay đã trở thành phế
tích, nhưng đến khi chúng tôi rời khỏi Đôn Hoàng, đi lên đường quốc lộ
Sát Nhĩ Hãn, nhanh chóng phi thẳng vào bãi sa mạc, thì không còn cách
nào xua tan được nó nữa. Loại cảm giác sinh ra do chạy xe liên tục mười
mấy tiếng đồng hồ mà cảnh sắc xung quanh vẫn hầu như không đổi này thực
sự khiến người ta ngộp thở. Được cái là đội hình của A Ninh đông khủng
khiếp, lúc hạ trại náo nhiệt ồn ào, ít nhiều cũng khiến cho trong lòng
chúng tôi thoải mái được phần nào.
Tôi và anh chàng người Caucasus nọ cùng ngồi một xe. Anh ta cùng một
tài xế người Tạng thay phiên nhau lái. Trên đường đi, tôi liền đưa mấy
vấn đề này ra hỏi xem anh ta có thể trả lời hay không.
Anh chàng người Caucasus cũng thoải mái giải đáp. Nghe xong, tôi mới
thấy hóa ra mình đã phức tạp hóa vấn đề quá lên. Tôi vốn cứ cho rằng
phải đọc được cuốn sổ thì mới biết đến tháp Mộc Đà, đến Định Chủ Trác Mã và tuyến lữ hành. Thực ra hoàn toàn không phải như thế. Biện pháp đầu
tiên A Ninh áp dụng khi nhận được cuốn băng hình là điều tra công ty
chuyển phát nhanh đã gửi bưu kiện nọ. Từ những gì người trong công ty
chuyển phát nhanh đó nhớ ra, bọn họ tìm được người gửi: đó chính là Định Chủ Trác Mã.
Sau đó là điều tra sâu thêm một chút, cầm bưu kiện đến, vừa hỏi một
cái thì mấy thứ như Tháp Mộc Đà, người dẫn đường, lộ trình, đều tra được hết. Kế hoạch hiện tại cũng đều được lập ra từ thông tin của Định Chủ
Trác Mã cung cấp.
Nghe xong tôi mới thấy nhẹ nhõm. Nếu nói vậy thì nội dung nửa trước
trong phần thứ ba ở cuốn sổ tay của Văn Cẩm là không quan trọng. Phần
quan trọng là đoạn sau khi bọn họ chia tay Định Chủ Trác Mã, tiến vào
Tháp Mộc Đà kia cơ. Tiếc là đoạn đó tôi lại xem không kỹ, nhất định phải tìm cơ hội lén đọc lại một lần mới được.
Sau đó, anh chàng người Caucasus lại nói với tôi rằng anh ta biết chuyện về tháp Mộc Đà.
Anh ta nói cho tôi biết rằng, thực ra tìm được Định Chủ Trác Mã rồi
thì mời biết được quan niệm này về Tháp Mộc Đà. Căn cứ vào những mẩu đối thoại của đoàn người Văn Cẩm khi ấy mà Định Chủ Trác Mã nghe được, thì
hình như đó là trạm dừng cuối cùng của Uông Tàng Hải. Về phần nó ở chỗ
nào thì chính nhóm Văn Cẩm cũng không biết, đành phải đi tìm.
Tuy nhiên, Định Chủ Trác Mã sau đó dựa vào những kiến thức và trải
nghiệm trên đường đi mà nảy ra suy đoán của riêng mình. Bà ta phát hiện
thấy Tháp Mộc Đà mà nhóm Văn Cẩm đi tìm, chính là Tây Vương Mẫu quốc
trong truyền thuyết của bọn họ ở vùng này. Theo cách nói của dân bản xứ
thì nơi đó có lẽ thường được gọi là Tháp Nhĩ Mộc Ti Đa, nghĩa là “quỷ
thành trong mưa”. Sau khi phát hiện thấy điều này bà ta cũng rất sợ hãi, nên giả bộ tìm không thấy đường rồi chia tay bọn họ.
“Tây Vương Mẫu Quốc?” Tôi nghe xong cũng hết hồn, “Đó chẳng phải thứ trong thần thoại sao?”
“Thật ra không phải đâu. Tây Vương Mẫu Quốc có tồn tại thật đấy, mà
còn vương quốc cổ đại trong lịch sử từ rất xa xưa nữa cơ. Thời kì Hoàng
Đế đã có truyền thuyết đó. Tây Vương Mẫu chính là nữ vương của đất nước
này. Hồ Thanh Hải trong tiếng người Khương gọi là “xích tuyết giáp mẫu”, giáp mẫu là “mẹ đứng đầu”, ý chỉ Vương Mẫu. Chúng tôi cho rằng nơi đó
chính là Giao Trì của Vương Mẫu, mà tháp Nhĩ Mộc này chính là thủ phủ
của quốc gia thuộc về Vương Mẫu. Tây Vương Mẫu trong truyền thuyết Tây
Vực đại diện cho sức mạnh của thần linh. Trong những truyền thuyết mà
Định Chủ Trác Mã được nghe từ thưở bé, tòa thành này chỉ xuất hiện trong những cơn mưa lớn, hễ nhìn thấy nó thì sẽ bị cướp đi đôi mắt, trở thành mù lòa, cho nên bà ta cực kỳ sợ hãi.”
(Khương là một dân tộc thiểu số thời cổ sống ở tỉnh Thanh Hải và các tỉnh lân cận thuộc TQ. Giao Trì là nơi ở
của Tây Vương Mẫu trong thần thoại)
“Vậy ý của anh là, thứ mà giờ chúng ta đi tìm, thực ra chính là cố đô của Tây Vương Mẫu Quốc?”