Editor: Cơm Nắm Nướng Chảo
Beta: Thanh Du
~0O0~
Lúc này cả địa cung chìm trong bóng tối mịt mùng, nhìn lên theo quầng sáng đèn pin loang lổ chiếu ra chỉ thấy nơi nơi đều là những vị La Hán
đang trông xuống, hàng trăm cặp mắt chằm chặp dõi theo Trần Bì A Tứ. Do
nguồn sáng di động, tròng mắt La Hán thấp thoáng lộ ra vẻ dữ tợn, làm
bầu không khí trong chốc lát đã trở nên hết sức quỷ dị.
Trần Bì A Tứ lại chửi thề vài câu “con lừa trọc”(1), bụng bảo dạ nhất định những gã hòa thượng kia cố ý lừa mình. Nhưng lúc
này ông ta cũng chẳng còn tâm trí đâu mà quản được nhiều như vậy, bèn
tìm thêm vài vòng nữa, nhưng tìm mãi vẫn không phát hiện ra khuyết mất
một pho tượng chỗ nào.
Bỗng trong đầu lóe lên một ý nghĩ, Trần Bì A Tứ đã dần dần nắm được
vấn đề nằm ở đâu, tay cầm đèn pin cũng dời về vị trí pho tượng La Hán
mặt trắng ngước nhìn trời đã bị ông ta đập vỡ hai mắt. Chỉ có pho tượng
La Hán này rõ ràng là không giống những pho khác, vấn đề hẳn phải nằm ở
đây. Có khả năng kẻ nào đó đã đẩy vị La Hán này xuống từ trên kia, sau
đó thế chỗ bằng vị La Hán mặt trắng ngước mặt nhìn trời này, cho nên chỉ có mình pho tượng La Hán này khác biệt với những pho tượng còn lại.
Tiên sư cha, sao lại có đứa rỗi hơi tự dưng giở trò này làm cái quái gì
không biết? Hơn nữa còn có thể đoán biết chính xác vị trí mình nhảy
xuống để xoay đầu pho tượng hướng vào đó, không phải người trong cuộc
thì làm sao có thể? Chẳng lẽ chuyến đi này của mình đã chậm chân hơn kẻ
khác? Nơi đây đã có kẻ đến trước, lại còn bố trí sẵn những thứ này để
chọc phá mình sao?
Trần Bì A Tứ rọi đèn pin lên thân hình
phốp pháp của vị La Hán mặt trắng kia, rồi lại áng chừng Bát trùng bảo
hàm nặng trịch trên tay. Nếu quả thực đã có kẻ đến trước thì làm gì có
chuyện hắn không cuỗm cả thứ này theo chứ. Chưa khoắng sạch mà đã bỏ đi
là điều không thể, nhất định mình đã lo bò trắng răng rồi. Đây chẳng qua là cái bẫy cho mấy con lừa trọc đó cài sẵn để đánh lạc hướng suy nghĩ
của người ta thôi.
Trần Bì A Tứ thả lỏng tinh thần. Tuổi không còn trẻ, lại phải trải
qua một phen quăng quật như vậy, ông ta đã sắp tới cực hạn rồi. Ông ta
ho khan vài tiếng, định bụng rời ánh đèn pin khỏi pho tượng La Hán kia,
rọi ra bốn phía để xem làm thế nào dùng ít sức nhất mà trở về được.
Chính vào lúc đó, một cảnh tượng khiến người ta khiếp vía đã xảy ra.
Trong tích tắc ánh đèn pin rời khỏi pho tượng La Hán kia, Trần Bì A
Tứ đột nhiên nhìn thấy cái mặt trắng bệch nọ bất thình lình vọt ra!
Đèn pin rời đi quá nhanh nên cảnh tượng này chỉ vụt qua rồi biến mất, nhưng Trần Bì A Tứ lại thấy rất rõ ràng. Ông ta không phải loại người
không tin vào mắt mình, lập tức cảm thấy đầu óc muốn vỡ tung, xém chút
nữa đã ngã ngồi trên mặt đất. Nhanh như chớp giật, Trần Bì A Tứ thét lớn một tiếng tiếp thêm can đảm cho chính mình rồi trở tay một cái, một
loạt đạn sắt bắn ra như nã súng liên thanh.
Ông ta dựa vào vị trí mình đã ghi nhớ ban nãy mà liên tục búng ra
mười mấy viên đạn. Những viên đạn đó bắn tới bắn lui tứ phía trên đỉnh
đầu khiến Trần Bì A Tứ còn tưởng pho tượng La Hán mặt trắng tựa như yêu
quái kia đã nhảy xuống đến nơi. Trong lúc bối rối làm loạn trận tuyến,
ông ta rút khẩu Vương Bát Hạp Tử (2) cũ mèm thời trai tráng kia ra.
Ông ta hoảng sợ thật sự rồi. Khẩu súng này từ vài năm sau giải phóng
đã không được đụng đến lần nào nữa, đúng hơn là ông ta không dám tùy
tiện rút ra. Lúc này cầm lấy nó, dẫu biết là vô dụng nhưng chí ít cũng
tăng thêm dũng khí, tức là ông ta thật sự là đã hoảng đến không còn tỉnh táo nữa rồi.
Thì anh nói xem, làm cái nghề đào cát có mấy thập niên thôi, cơ hội
đụng phải các loại bánh tông đã ít lại càng thêm ít. Trường hợp thế này, cho dù có mặt ông nội tôi ở đó thì cũng khó mà ứng phó nổi. Trần Bì A
Tứ tuy cũng là kẻ già đầu trong đám lão làng, thế nhưng kinh nghiệm chủ
yếu chỉ gói gọn trong những cuộc đấu đá sinh tử với người sống, chứ hễ
đụng phải những chuyện nằm ngoài khả năng tiếp nhận của mình thì vẫn
hoảng sợ như thường thôi.