Editor: Phoebe Irene
Beta: Thanh Du
~0O0~
Trần Bì A Tứ càng nghĩ càng thấy sợ, nhưng ông ta đã ở tuổi năm mươi
gần sáu, kinh nghiệm sành sỏi chừng ấy năm đương nhiên tôi không thể so
sánh. Sau sợ hãi chắc chắn sẽ là yếu đuối, ông ta tự nhủ đồ con lừa,
nhìn cái gì mà nhìn, thế rồi tay nhanh như chớp lấy ra mấy viên đạn sắt, hai chân dùng lực cố định cơ thể, bắn đoàng đoàng hai phát đánh thẳng
vào bức tượng La Hán mặt trắng ngước lên nhìn trời kia.
Tôi đã nói rồi đó, phương châm sống của Trần Bì A Tứ chính là tiên hạ thủ vi cường, những lời này ông nội tôi đã nhắc đi nhắc lại không dưới
một lần. Có thể nói trên giang hồ vốn là như thế, đạo lý này tưởng chừng đơn giản nhưng lại vô cùng hữu dụng. Hai viên đạn sắt bắn ra không hề
nương tay, bỗng nghe hai tiếng trầm đục, thì ra đã bắn trúng mắt pho
tượng La Hán mặt trắng kia, vừa bắn trúng hai hốc mắt đã vỡ toác, còn
viên đạn thì bật ra ngoài, rơi xuống đáy Kính Nhi Cung.
Nếu đó là người thật đảm bảo đã bị đánh mù, qua đó đủ thấy chiêu thức này tàn độc cỡ nào. Pho tượng La Hán kia tuy làm bằng đất nung cũng
không chịu được va đập mạnh như thế, sau va chạm hai con mắt của La Hán
đã thành hai cái hố sâu, thoạt nhìn thì thấy trống rỗng quái đản, nhưng
cảm giác so với vừa rồi đã đỡ hơn rất nhiều.
Trần Bì A Tứ thở phào một hơi, trong
lòng cười khẩy, thầm nghĩ mấy cha hoà thượng thối này, cái gì mà tứ đại
giai không chứ, chẳng phải cũng chỉ suốt ngày ru rú trong đây bày trò
quỷ để hù người sao. Nghĩ rồi lấy ra một cái vuốt thằn lằn, một đầu móc
lên khung gỗ của trần cung, một đầu nối liền với sợi dây thừng đơn bằng
da hải tượng buộc trên mắt cá chân rồi thả mình xuống, sợi dây đàn hồi
cứ thế giãn dần ra. Dùng dây da hải tượng là kinh niệm mà Trần Bì A Tứ
đúc kết ra được sau nhiều năm trộm mộ, khả năng chịu lực của nó chỉ đứng sau dây thép, hơn nữa còn có thể kéo giãn. Vả lại Trần Bì A Tứ có vóc
dáng thấp bé gầy gò, cuốn dây này quanh eo cũng chỉ mất hơn mười vòng,
mặc quần áo lên rồi chẳng ai nhìn ra được nữa, có khả năng đối phó với
độ sâu trên dưới mười mét.
Có điều Kính Nhi Cung này đâu chỉ sâu hơn mười mét, Trần Bì A Tứ thả hết cuộn dây thì vẫn còn cách đáy cung một khoảng rất xa.
Nhưng theo những gì ông ta thấy khi hạ xuống, đã có thể nhìn được
hình dạng những thứ bên dưới. Nền đáy cung hình như làm bằng cẩm thạch,
trải qua nhiều năm địa chấn cộng với bong tróc tự nhiên nên bên trên rải rác vô số mảnh vụn, chính giữa đáy cung là một toà bảo tháp nhỏ xíu màu trắng không biết làm từ ngọc thạch hay là ngà voi, phía trên che một
tấm “Bảo trướng” bằng sa mỏng gần như trong suốt cho nên không thể nhìn
rõ bảo tháp mà chỉ thấy một màu trăng trắng mơ hồ.
Trần Bì A Tứ không hiểu biết nhiều lắm về những thứ như Phật tháp hay phù đồ, cái này liên quan tới thế hệ dân không biết chữ thời trước giải phóng. Thổ phu tử ở Trường Sa có một câu châm ngôn: Vạn hộ hầu (1)
không sánh bằng phù đồ, chính là ám chỉ của báu trong mấy cái địa cung
dưới tháp Phật thường thường còn xa xỉ hơn lăng mộ của vạn hộ hầu. Trần
Bì A Tứ tuy đã nghe qua câu này nhưng tiếp thu không đủ sâu sắc, nếu đổi lại là tôi thì lúc đó đã đoán ra thứ trước mặt mình là gì.
Bảo tháp nhỏ xíu dưới đó chắc chắn là bát trùng bảo hàm chứa xá lợi
Phật, chính là một bộ tám hộp chiếc này chứa chiếc kia, đây là đồ chuyên dụng của nhà Phật. Hơn nữa xá lợi trong đó chính là ba nghìn thế giới
cùng lục đạo luân hồi, tạm thời chưa cần biết nằm trong đó có thật sự là Phật cốt không hay chỉ là cốt mô phỏng từ ngọc thạch, chỉ cần biết nó
là bát trùng bảo hàm thì trời ơi… Giá trị của món này nhất định không
thể tính toán.
Tôi nghe đến đó thì cảm thấy có điểm đáng ngờ, nếu quả thực Trần Bì A Tứ đã trộm Bát trùng bảo hàm ra từ trong địa cung, vậy thì tại sao
những thứ này lại xuất hiện trên mặt báo? Chẳng lẽ lúc ấy ông ta chỉ
cách bảo vật trong gang tấc, lại vì lý do nào khác mà buông tha? Dựa vào tính cách của hạng người này thì chuyện như thế không thể xảy ra được.
Lão Hải không thấy tôi đang thất thần, cứ thế thao thao bất tuyệt, có điều cách ông ta kể rất dài dòng. Tôi cũng không chen vào nổi, đành
phải tiếp tục nghe ông ta chém gió.
Sau khi Trần Bì A Tứ nhìn thấy bảo tháp, tuy còn chưa rõ dưới đó là
thứ gì, nhưng chắc chắn cũng không quá tệ. Bây giờ chỉ cần xuống được
dưới đó hiển nhiên sẽ bội thu, nhưng vấn đề là làm sao mà xuống.
Chỉ tiếc ông ta không mang theo đầy đủ dây thừng, sớm biết thế này
chi bằng vừa rồi cứ lui về đã, chuẩn bị chu đáo hẵng quan lại, cũng
không đến nỗi rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan thế này.
Ông ta lại chiếu đèn pin khắp xung quanh, trong lòng kinh hãi, không khỏi thầm kêu thôi chết mịa nó rồi.
Hoá ra đáy cung không phải đất vàng mà là một ụ đất rất lớn, vừa nhìn qua đã biết đó vốn là một cái tổ ong địa hoàng.
Nhìn theo hướng ụ đất, có thể thấy trên vách địa cung có một cửa đá
cao khoảng nửa thân người, trổ ra ở vị khí rất khuất, ụ đất chính là từ
nơi này tiến vào “sinh trưởng”.