Bạn đang đọc: Đạo Mộ Bút Ký

Quyển 4 – Chương 6: Đáp án đơn giản

25/12/2023
 
 

Editor: Yoo Chan

Beta: Thanh Du

~0O0~

Giọng nói của ông lão này sang sảng, mang ngữ điệu Trường Sa, cộng
thêm nội dung câu nói khiến tôi không khỏi ngạc nhiên. Tôi âm thầm đánh
giá ông già này, tướng mạo trông rất lạ, tuổi chừng hơn bảy mươi, người
hơi gầy, vóc dáng trung bình, giữa chân mày có điểm tối. Lão mặc một
chiếc áo bông cũ đã hơi nhàu, mắt kính dày như đít chai, đoán chừng cũng mù dở, cách ăn mặc này không giống những khách hàng khác trong quán. Có điều trong quán trà của chú Hai không hiếm cao nhân nên người bán hàng
cũng không thấy lạ, dạo gần đây kiểu người nào mà chẳng gặp.

Tôi im lặng theo dõi hành động của lão, chỉ thấy lão cầm lấy quyển
sách kia, chắp tay sau lưng trở về chỗ ngồi. Sống lưng lão thẳng tắp,
bước đi nhanh nhẹn, nếu không phải người luyện võ thì trước kia nhất
định đã từng đi lính. Chỗ lão ngồi còn có vài người đều đã cao tuổi, họ
đang nói chuyện phiếm với nhau, vừa thấy người này trở về đều lộ ra vẻ
cung kính, rõ ràng lão ta là người đứng đầu. Tôi lén bưng tách trà đi
qua chỗ đám người nọ, ngồi phía sau bọn họ, vểnh tai lên nghe ngóng xem
ông già kia nói gì. Ban đầu mấy ông lão bàn luận gì đó về hội cổ phiếu,
nghe chẳng có gì hay ho, nửa giờ sau ông già kia nghĩ đến cuốn tạo chí
mình đang cầm trên tay mới mở miệng: “Phải rồi rồi, lại đây nào, tôi cho các ông xem một chuyện thú vị”.

Nói rồi lão trải tờ tạp chí ra bàn, giở
đến đúng trang tôi đã làm cháy sém. Tôi thấy vậy lập tức hiểu ra người
này hẳn phải biết chuyện gì đó, lập tức nín thở nghe ông già kia nói:
“Các ông xem tấm bản đồ này có gì đặc biệt? Coi như đố các ông đó.” Mấy
ông lão xúm lại xem, nhao nhao mỗi người một ý. Không biết cái bản đồ bị thuốc lá châm mấy lỗ này có nào đặc biệt mà mấy ông già kia được dịp
chém gió, thậm chí có người còn nói cái gì mà tạo thế chân vạc nữa. Ông
già kia chỉ khẽ lắc đầu, tất cả đều không đúng.

Tôi nghe thế thì ruột gan cũng bắt đầu ngứa ngáy, trong lòng chỉ thầm mong lão nói ra đáp án, chứ tôi cũng đầu hàng luôn rồi. Thấy không ai
nói đúng, lão già cười lên ha hả rồi đột nhiên hạ giọng nói ra một câu
mà tôi không sao nghe ra được. Mấy ông già kia lập tức trở nên kích
động, rồi tranh nhau xem lại tờ tạp chí.

Tôi thoáng cảm thấy buồn bực trong lòng, sao không dưng lão lại dùng
phương ngữ cơ chứ, chẳng lẽ tôi không có duyên được biết chuyện này sao? Đám người kia xem xét hồi lâu đều ồ lên một tiếng như chợt hiểu ra điều gì, ruột gan tôi nóng như lửa đốt, chỉ mong bọn họ bàn luận mấy câu để
tôi nhìn ra manh mối. Dựa vào khả năng của tôi, chỉ cần biết chút manh
mối là có thể hình dung đại khái rồi.

Ai mà ngờ, ngay sau đó cả đám người này đều dùng cái phương ngữ kì
quái kia để nói chuyện với nhau. Tôi chăm chú nghe một hồi, chỉ có thể
xác định đó không phải là tiếng Hán. Móa nó chứ, mấy lão già kia rốt
cuộc là người từ đâu tới?

Tôi nghe một lúc rồi không theo nổi nữa, đầu óc bắt đầu ong ong, tự
nhủ các người không muốn nói cho ta nghe chứ gì, mợ nó đã thế ta đích
thân đến hỏi các người xem các người làm gì được ta nào. Nghĩ sao làm
vậy, tôi đứng lên đi về phía họ, đóng vai một thiếu niên hiếu học, hỏi:
“Xin hỏi các vị đây là người phương nào? Sao tôi chưa nghe thấy thứ ngôn ngữ lạ lùng này ở đâu nhỉ?”.

Hành động này ở Hàng Châu là cực kì đường đột, không giống như ở Bắc
Kinh, người trong quán trà ít nhiều đều biết nhau. Tôi vừa nói xong,
ngay lập tức đã cảm thấy hối hận, thầm nhủ không phải họ sẽ nhìn mình
khinh khỉnh đấy chứ.

Không ngờ mấy lão già kia đều ngây người ra một lúc rồi phá lên cười, lão già cầm cuốn tạp chí nói: “Anh bạn trẻ, cậu nghe không hiểu cũng là bình thường, đây là tiếng người Mèo cổ, cả nước chưa tới ngàn người nói được thứ tiếng này.” Tôi ngỡ ngàng hỏi lại: “Các vị đây đều là người
Mèo sao? Tôi thấy không giống lắm nha.”

Mấy ông lão lại cười rộ lên, cũng không buồn đáp lời, tôi thấy mấy
người này đều ăn nói lưu loát, cũng không phải người vùng này, biết đâu
mình có thể hỏi ra điều gì, bèn thuận miệng hỏi luôn: “Xin các vị đừng
cười, vừa nãy tôi nghe lão thái gia đây nói cái gì mà bố cục phong thủy, bản đồ kia do tôi làm cháy, chẳng lẽ lại cháy thành hình dạng gì thú vị sao?” Lão già kia nhìn tôi từ đầu đến chân rồi nói: “Anh bạn trẻ cũng
có hứng thú với thuật phong thủy sao? Môn học này chưa chắc cậu đã hiểu
nổi đâu.”

“Tôi có thể hiểu mà!” Tôi chỉ hận không thể quỳ xuống liếm chân lão
cho lão mau mau khai ra. “Nếu không cũng mong ngài chỉ giáo cho tôi được mở mang tầm mắt!” Lão nhìn sang mấy người khác cười cười rồi đáp: “Thực ra cũng không có gì, cậu xem, cậu châm thủng ba chỗ, vị trí đều rất đặc biệt. Giờ hãy nối liền ba điểm này rồi xoay ngang nó ra rồi nói xem cậu nhìn thấy gì?” Tôi cầm lấy tờ tạp chí, vừa nhìn vào bỗng lạnh cả người, “Đây là!” Tôi há hốc miệng.

 
 

The comment box
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Loading...