Bạn đang đọc: Đạo Mộ Bút Ký

Quyển 2 – Chương 37: Đạo động

25/12/2023
 
 

Editor: Biển

Beta: Thanh Du

~oOo~

Tôi đang định đi tiếp thì nghe hắn hỏi
vậy, không khỏi rụt cổ lại. Vừa rồi vội quá nên không để ý, thật ra lúc ở trong hành lang tôi đã cảm thấy vết thương do Liên hoa tiễn gây ra có
hơi sưng, còn thêm ngưa ngứa, nhưng sau đó thì có vẻ đỡ hơn một chút.
Tôi xắn quần áo lên xem thử thì thấy miệng vết thương sưng đỏ đã xẹp
xuống, cũng không có cảm giác gì khác thường, bèn đáp: “Tôi cũng thấy
thế, nhưng bây giờ thì không còn ngứa nữa. Dưới này không khí ẩm thấp,
chắc là bị dị ứng thôi.”

Bàn Tử ngứa ngáy thê thảm, ảo não nói:
“Có cách nào để trị dị ứng tạm thời không, vừa rồi tôi đổ mồ hôi lạnh
khắp người, giờ thì ngứa không chịu nổi.”, vừa nói vừa không ngừng cọ cọ người lên tường, tôi thấy mấy vết máu trên tường đều là do hắn chà xát
lưng lên, thấy có gì đó kỳ lạ, vội bảo hắn để tôi xem thử. Hắn vừa đi
vừa xoay tới xoay lui, tay gãi liên tục. Tôi đẩy tay hắn ra, rọi đèn pin vào thì thấy từ mấy vết thương do Liên hoa tiễn cào rách trên lưng hắn
mọc ra rất nhiều lông trắng, nhìn ghê muốn chết, buột miệng hỏi: “Bàn
Tử, anh không tắm mấy ngày rồi?”

Bàn Tử hả một tiếng: “Tắm? Cậu hỏi chuyện này làm quái gì, đây là vấn đề bí mật cá nhân, tôi không tiện trả lời.”

Tôi nói: “Mẹ nó chứ, mấy ngày rồi anh
không chịu tắm rửa hả? Tôi nói cho anh biết, anh đừng có mà phát hoảng,
lưng anh hình như mốc meo luôn rồi, là mốc trắng nhá (白霉 – bạch môi), kỳ quan thế giới đó nha. Coi bộ anh mà cố gắng kiên trì thêm vài tháng nữa thì đến cỏ linh chi cũng phải mọc ra.”

Bàn Tử nghe xong không hiểu gì ráo, ngơ ngác hỏi: “Cái gì? Than trắng (白煤 – bạch môi)? Than mà trắng á? Nói chuyện với cậu mệt óc quá, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Tôi thấy Muộn Du Bình nhíu mày, dường như tình hình có gì đó không ổn, cũng không dám tiếp tục đùa nữa. Muộn Du
Bình bước đến thử ấn tay một cái, tức khắc có máu đen chảy ra. Hắn khẽ
nói với tôi: “Phiền phức rồi, đám Liên hoa tiễn lúc nãy có vấn đề.”

Tôi cảm thấy kỳ quái, vừa nãy tôi cũng
trúng tên, theo lý mà nói thì cũng phải bị như Bàn Tử mới đúng, chẳng lẽ ông nội đã di truyền cho tôi tính năng gì đặc biệt? Tôi vội cho hai
người thấy miệng vết thương của mình rồi nói ra thắc mắc.

Muộn Du Bình nhìn vết thương của tôi, hừ
một tiếng, cũng chẳng chịu nói rõ là có chuyện gì xảy ra. Đến đây Bàn Tử bắt đầu thấy sợ, quay lại hỏi tôi: “Lông gì? Mẹ nó hai người đừng có
không đầu không đuôi như vậy chứ! Lông ở đâu mà dài?”, nói rồi huơ huơ
tay sờ thử, tôi vội chụp lại, nói: “Đừng nhúc nhích, nhìn anh giống như
bị bệnh da liễu, để chúng tôi xem kỹ đã. Anh tuyệt đối không được cào,
cào nữa thành sẹo bây giờ.”

 
 

The comment box
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Loading...