Editor: Thanh Du
*****
Phía trước, cách mặt tôi chưa đầy một
gang tay rõ ràng là một gương mặt người trắng bệch, da mặt không biết đã ngâm trong nước biển bao nhiêu năm mà bị gột đến trong suốt. Càng ghê
rợn hơn là cặp mắt ma quái không tròng, màu đen trên đồng tử gần như lấp đầy cả hố mắt, thoạt nhìn trông không khác gì một cái xác đã rữa bị móc đi đôi mắt.
Tôi sợ đến gần như phát điên, hét lớn một tiếng, vội đẩy nó ra, cắm đầu chạy trối chết, trong đầu chỉ còn hiện
lên duy nhất một chữ: trốn. Có điều hành lang chật hẹp kia rất khó cho
hai người cùng đi, tôi bị kẹt lại ở chỗ Muộn Du Bình, không tài nào nhúc nhích. Tôi thấy chen không nổi, mới túm lấy tay hắn, hét to: “Quỷ! Có
quỷ nước!” Hắn liền bịt miệng tôi lại, khẽ hỏi: “Yên nào! Quỷ nước ở
đâu?”
Tôi quay lại chỉ loạn xạ về phía sau: “Ngay đằng sau ấy, kia kìa…
Nói chưa hết câu tôi đã khựng lại, “a”
một tiếng, chỉ thấy sau lưng tôi chẳng có gì cả. Không có mặt người,
không có tóc, thậm chí một vệt nước đọng cũng không có. Tay tôi gần như
chỉ thẳng vào mặt Bàn Tử, khiến hắn ngơ ra chẳng hiểu gì, liền đó gào
lên: “Tiên sư nó, cậu mới là quỷ nước ấy.”
Tôi ngớ
người, vội ngoảnh đầu lại, ngó đông ngó tây một hồi vẫn chẳng thấy gì.
Chuyện này thật vô lý, cảm giác ban nãy rất chân thật, không thể là ảo
giác được, chẳng lẽ tâm lý tôi có vấn đề với cái cổ mộ này? Tim tôi vẫn
còn đập dữ dội, trong đầu lại mông lung như sương mù, cũng không biết
nên làm gì cho phải.
Bàn Tử thấy mặt mũi tôi tái mét, bèn an ủi: “Xảy ra chuyện gì vậy, cậu đừng vội, cứ từ từ mà nói!”
Tôi lắp bắp: “Vừa rồi tôi thấy rất nhiều tóc, một cô gái lõa thể, còn có quỷ nước! Còn định hôn tôi!”
Suy nghĩ của tôi đã vô cùng hỗn loạn, lắp bắp nửa ngày cũng không biết mình đang nói cái gì. Bàn Tử mất hết kiên
nhẫn, cắt ngang: “Tiểu Ngô, cậu nằm mơ đấy à? Nếu có quỷ nước thật thì
cũng phải đi qua chỗ tôi trước đã.” Hắn vỗ vỗ vai tôi, lại nói: “Chẳng
qua cậu mới hai mấy tuổi đầu, mơ thấy con gái thoát y cũng là chuyện
thường. Khi Bàn gia tôi còn trẻ cũng từng mơ thấy những thứ tương tự,
không sao cả.” Tôi gắt: “Mẹ nó anh đừng có nói lung tung, vừa rồi tôi
dám chắc mình không nằm mơ! Anh xem cổ tôi vẫn còn ướt đây, là do bị nó
cọ lên đấy!” Nói rồi tôi cổ cho bọn họ xem. Muộn Du Bình và Bàn Tử đưa
tay sờ thử (*đá văng Bàn Tử* Aaaaa, hai trẻ tình tứ kìa ~) đều hơi nhíu nhíu mày. Bàn Tử còn ngẩng đầu nhìn lớp gạch trên đỉnh,
chắc hắn nghĩ là do nước bên trên nhỏ giọt xuống. Tôi nói làm gì có
chuyện đó, kẽ gạch đều trát đất sét trắng, tuyệt đối không thể thấm
nước.
Bàn Tử khó hiểu hỏi: “Chuyện này thật là
quái gở, ở đây chỉ có một con đường thông suốt, đúng ra nếu có thứ gì
đến gần cậu thì tôi nhất định phải biết chứ.”
Tôi được thể vặc lại: “Không chừng là anh ngủ gật cũng nên, bị người ta bước qua xác cũng không biết.”