#10 Màn khiêu vũ dưới anh trăng P2
Khi H cảm thấy mình chuẩn bị xong đời đến nơi, thì bất chợt có tiếng mèo réo lên trong đêm, méoooooo,…..
Lúc này H cảm thấy đầu óc bỗng nhiên thanh tỉnh lại, cảm giác bất lực của cơ thể biến mất, lực vô hình đè nén lên bản thân mình từ nãy giờ đã được phá bỏ. Ngay lập tức, H có chân bỏ chạy, vừa chạy, H vừa quay đầu ngoái ra sau nhìn, thì thấy con mèo đen hồi nãy anh xua đi, từ lúc nào đang ngồi chồm hỗm trên bức tường phía đối diện, nhìn trân trân về phía thằng K. Thằng K dừng lại hành động nhảy múa, nó quay đầu ngước nhìn về bờ tường phía con mèo đang ngồi. Mèo đen xù lông, gào rú, ra vẻ cảnh giác đối với thằng K. H không còn đủ can đảm để chứng kiến những việc sắp xảy ra sau đó. Anh ta lấy hết sức bình sinh mà cắm đầu, cắm cổ chạy về hướng đơn vị. Vừa chạy H vừa suy nghĩ phải làm gì tiếp theo bây giờ, đúng rồi, phải gọi trung đội trưởng. Nghĩ là làm, H chạy một mạch lên phòng trung đội trưởng, tới nơi, không kịp lấy hơi, H đã đập cửa rầm rầm, rồi la lớn: “ Anh L, anh L ơi, mở cửa anh L ơi,..” Được tầm 3 phút, thì trong phòng sáng đèn, có tiếng chốt cửa đang được kéo ra. Bằng một giọng càu nhàu, anh L mở cửa và bước ra, trên người vẫn đang mặc áo ba lỗ, quần đùi:” Gì thế mày? Điên à? Đang nửa đêm đấy? Sao không đi gác đi, chạy vào phòng tao làm gì?”. Bằng một giọng gấp gáp xen lẫn hoảng sợ, H run run nói:” Anh L ơi, chết moẹ rồi, thằng K nó bị ma nhập anh ơi, anh mau ra cứu nó đi”. Anh L tức giận:” Ma cỏ gì, mày đừng có mà nói linh tinh”. H :” Em nói thật mà, không tin anh ra cổng mà xem, nó đang đứng nhảy ngoài đấy đấy”. Vốn không tin chuyện ma quỷ nhưng thấy vẻ mặt đầy hoảng sợ của thằng H, cũng như giọng đầy gấp gáp của nó, L cũng nghĩ rằng chắc thằng H không nói dối, việc kì lạ tất có quỷ, L đành lên tiếng:” Đi, tao với mày ra xem”. Thế rồi chẳng ai nói với ai câu nào nữa, cả 2 người nhanh chóng chạy ra cổng Tiểu Đoàn 2. Lúc này thì không thấy thằng K đâu, H rọi đèn pin tìm thử, thì thấy thằng K đang nằm vật ở dưới bức ảnh anh lính bồng súng. H tính chạy lại nhưng sực nhớ đến hình ảnh vừa nãy cùng với hành động của thằng K, H đứng tần ngần không dám lại gần, hô lớn cho anh L biết:” Nó ở đây anh L ơi”. L quay sang thấy vậy, bèn mau chóng chạy lại gần, lật người thằng K dậy, thì thấy mắt thằng K nhắn nghiền, nhưng trên môi vẫn mỉm cười. Tưởng thằng K đùa, L vả mấy cái vào mặt nó rồi chửi :” Mày thích giỡn không K?”. Không thấy thằng K nói năng gì, anh L lúc đó mới nhận ra, người thằng K lạnh ngắt, lúc này L mới nhận ra là K nó nhất xỉu thật, vội vàng ôm thằng K dậy, quay lại phía H lớn tiếng :” Mày còn đứng đấy hả H? Mau ra giúp tao, thằng K bị trúng gió ngất xỉu rồi”. Vốn dĩ H không dám lại gần thằng K, nhưng thấy anh L không bị gì, thế là nó chạy lại, phụ anh L đỡ thằng K lên quân y tiểu đoàn. Vừa đỡ thằng K lên phòng quân y, anh L nói thằng H ở lại theo dõi thằng K luôn, còn anh ta chạy về đơn vị để xử lí vụ ca gác. Quân y tiểu đoàn với thằng H xúm lại xoa dầu gió cho thằng K, một lúc lâu sau người nó mới nóng lên, và thở như bình thường. Sau khi cho 2 người khác đi gác thế ca của H và K, anh L quay lại phòng quân y. Lúc này anh L mới hỏi H đầu đuôi câu chuyện. Bằng một giọng run run, với nét mặt vẫn còn vương lại chút kinh hoàng, H từ tốn kể lại mọi chuyện. Cả đồng chí quân y và anh L,vừa nghe xong thì tái mặt vì sợ, anh L vẫn có chút không tin hỏi lại đầu đuôi mọi chuyện của thằng K, đến mức H phải thề sống thề chết thì lúc này anh L mới thôi. Khi anh L chuẩn bị nói thằng H về nghỉ ngơi, thì thằng K tỉnh dậy, vừa tỉnh thằng K đã la ó :” Đừng lại đây, đừng lại đây, cứu tôi với, cút đi, cút đi”. Anh L nhảy vào ôm chặt nó lay lay người:” K, K có sao không?”. Lúc này thằng K mới chợt hoảng hồn ngơ ngác nhìn xung quanh. Sau khi nhận ra nó đang ở quân y tiểu đoàn thì nó mới bình tĩnh. Sau đó anh L hỏi nó có chuyện gì xảy ra. Nó mới trầm tư một lúc lâu sau đó kể lại mọi chuyện. Lúc tối, vì gác lâu chán quá, đứng ngáp ngắn ngáp dài một hồi, nó mới nghĩ ra một trò quái ác, dọa mà thằng H. Thế là nó mới nói cho thằng ra rằng mình muốn đi vệ sinh. Sau đó nó vờ đi vệ sinh sau đó lẻn về hướng ngược lại, nấp sau bức tường, định bụng, dọa thằng H một phen. Ai dè, nó đứng sau bức tường tầm 15 phút, thì nó có cảm giác vô cùng lạ, dường như trong bóng đêm kia có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào nó, cảm giác đó vô cùng chân thực đến mức nó còn nổi cả da gà. Nó hít vài hơi sâu tự nhủ phải bình tĩnh, thì lúc này nó cảm nhận được, có cái gì đó mát mát ở cổ nãy giờ. Không phải gió, vì nó rất nhẹ, mà theo từng nhịp, phì phà phì phò, như kiểu, có người đang thở vào sau cổ nó. Nó hoảng sợ, quay ngoắt người ra sau, nhưng lại chẳng thấy gì. Khi nó vừa quay lại người ra phía trước thì nó suýt hét lên, vì bức tường trước mặt nó dường như đang cựa quậy. Nó dụi mắt nhìn kĩ, thì không phải là bức tường, mà chính là hình vẽ trên bức tường. Anh lính bồng súng mà nó hay thấy ở cổng tiểu đoàn, đang vùng vẫy, cố sức thoát ra khỏi bức tường. Thằng K mồm há lớn, nó không tin vào mắt mình, nhưng đúng là cái bóng đó, cái bóng đen thùi lùi, đang vùng vẫy. Thằng K sợ muốn vãi ra quần, nó chợt nhớ ra rằng thằng H đang ở trước cổng tiểu đoàn, chỉ cần hô lớn là thằng H sẽ chạy vào cứu nó. Nhưng chưa kịp la lên, thì thằng K cảm giác được có một ai đó thở rất mạnh ở phía sau cổ, theo bản năng nó lại quay lại , không có ai cả, khi quay ngước cứ trở lại, thì nó 2 tay của bóng đen đó đã tóm được cổ của nó, hơi lạnh tỏa ra từ hay tay của bóng đen làm cho âm thanh của thằng K bị nghẹn lại. Thằng K mắt trợn ngược vì nó thấy được nửa thân trên của bóng đen đã thoát ra khỏi bức tường. Nhưng nửa thân trên đó không có đầu. Thấy được đến đấy, thằng K 2 mắt tối sầm, trời đất quay cuồng rồi nó ngất xỉu. Khi tỉnh dậy thì nó đã thấy mình nằm trong phòng y tế tiểu đoàn. Nghe nó kể xong mọi chuyện, lại kết hợp với chuyện thằng H vừa nãy kể, thì mọi người đều đã hiểu được có chuyện gì xảy ra. Anh L nghiêm túc nói với K,H, và đồng chí quân y tiểu đoàn, chuyện này không được nói lung tung, anh L sẽ xử lý. Nhưng trên thế gian này làm gì có bức tường nào không lọt gió, chỉ vài ngày sau là lời đồn thổi đã nổi lên khắp tiểu đoàn 2. Nhiều đến mức, cuối cùng nhà trường phải sơn lại bức ảnh anh lính bồng súng sang mấy câu cổ động khác. Sau vài mùa mưa, nước sơn lại bị lem đi, hình ảnh anh lính bồng súng lại hiện lên mờ mờ trên bức tường. Nói thật với các bác, nhiều khi em đi ngang qua, nhìn lại hình vẽ trên tường, em lại nổi da gà, mà không chỉ mình em, rất nhiều thằng bị như vậy rồi, sau khi nghe xong truyện này, em thấy anh lính cười hết đẹp trai rồi, mà cười đáng sợ vc, mà quên, anh ấy làm gì có đầu.
Ngoài lề một chút, dạo này em thấy thớt bắt đầu loãng đi rồi, chắc các bác ủng hộ em hồi đầu đã đi ở ẩn. Hoặc do trình em viết không còn hay như hồi đầu nữa, cảm giác tâm huyết của mình thật đáng thất vọng, kèm theo đó là dạo này em đang gặp khó khăn về kinh tế, nên cảm xúc không còn như ban đầu nữa. Áp lực, nên em đang nghĩ đến việc nghỉ viết tại đây.