#9 Màn khiêu vũ dưới ánh trăng P1
Câu truyện mà em sắp kể sau đây là tổng hợp 2 câu truyện lại, vì chúng có các chi tiết liên quan đến nhau. Như các bác thấy ở phần mục lục truyện mà em đã viết ở trên thì:
– Bóng hình anh lính không đầu biết nhảy múa
– Cái đầu trong tủ súng
Theo em và rất nhiều anh em khác đã suy đoán lại rằng, cái đầu trong tủ súng đó chính là thủ cấp của các xác biết nhảy múa kia.
Sơ lược như vậy đủ rồi. Em bắt đầu viết vào truyện chính.
Trường quân sự QĐ 4 có 4 tiểu đoàn lần lượt là 1,2,3,4. Trong đó tiểu đoàn mà em học tập là tiểu đoàn 4 và kế bên tiểu đoàn em là tiểu đoàn 2, bên đó dạy về hỏa lực ( cối 60,100, DKZ, 12,7 mm).
Cổng tiểu đoàn 2 lại kế bên đơn vị em và nằm gần ao rau muống. Và khi các bác bước chân vào các doanh trại quân đội thì đập vào mặt các bác sẽ là rất nhiều cây cối, kèm theo đó là nhiều hình ảnh cổ động được vẽ, viết trên tường như: ” Vượt nắng thắng mưa, say sưa luyện tập”,… Bọn em toàn chế thành:” Vượt nắng thắng mưa, say sưa bệnh tật”. Và trước cổng tiểu đoàn 2 cũng có những bức hình cổ động, tuyên truyền như vậy. Đây là một bức hình vẽ một anh lính đang bồng súng, nhìn ban ngày cũng khá đẹp trai, nhưng vì bức hình được sơn đi sơn lại nhiều lần quá, nên chỉ cần mưa xuống vài đợt là lớp sơn lại bị lem đi, và nó trở thành một bức hình kì dị. Mặt anh lính không còn mỉm cười nữa, à mà cũng cười, nhưng cười rất là ma quái. Ban ngày các thím nhìn thấy bình thường vì còn đông người, lại nằm ở trước cổng tiểu đoàn nhiều người qua lại. Chứ chỉ cần đêm xuống, với ánh đèn điện huỳnh quang mờ mờ, ảo ảo trước cửa tiểu đoàn rọi vào bức hình này, cùng với bóng đêm, xung quanh toàn cây cối um tùm, cành lá xum xuê, kèm theo đó là tiếng côn trùng kêu rả rích, gió nhẹ luồn qua các hàng cây rì rào thì các bác cứ tin em đi, các bác sẽ cảm thấy mọi thứ không bình thường chút nào.
Câu truyện được bắt đầu vào một đêm trăng sáng vằng vặc, chắc tầm giữa tháng 8, Tết Trung Thu năm 2015. Tại ca gác của 2 đồng chí ở tiểu đoàn 2, em tạm gọi là K và H. Hôm đó cấp trên giao cho 2 đồng chí K và H gác tại cổng tiểu đoàn 2, vì lúc đó có thủ trưởng của BQP xuống kiểm tra công tác chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu của nhà trường. Nhận nhiệm vụ, 2 đồng chí K và H sẽ gác nguyên đêm ở tại vị trí đó và sáng hôm sau 2 đồng chí sẽ được nghỉ ngơi bù. Mọi việc vẫn diễn ra bình thường cho đến tầm 2h sáng. Đồng chí K đột nhiên muốn đi vệ sinh, anh ta bèn nói với H và chạy về phía phòng vệ sinh của đơn vị. Đồng chí H liền đứng gác như bình thường. Trong lúc không có K ở đây, H cảm thấy ngày hôm nay rất kì lạ, vì mắt trái của anh ấy từ lúc chiều đã nháy liên tục mà không rõ lí do. Chẳng hiểu sao H luôn cảm thấy có cảm giác bất an khác thường mà không hiểu rõ được tại sao. Chặc lưỡi một tiếng H đành mặc kệ, anh ta tiếp tục thực hiện nhiệm vụ mà cấp trên giao phó cho mình. Nhưng một lúc lâu sau, không thấy K quay lại, H cảm thấy rất là bực mình. H thầm nghĩ :” Bà mẹ, thằng K bị táo bón à, sao lâu thế? Có bị táo bón cũng không ngồi cả tiếng đồng hồ như vậy chứ? Hay trốn đi ngủ rồi, tí mà quay lại tao đá sml luôn”. Nghĩ thì như vậy nhưng H cũng không thể bỏ lại vị trí gác mà đi tìm K được. Nhưng từ lúc K đi, mọi thứ trở lên một cách im ắng thật đáng sợ. Đột nhiên H nghe thấy tiếng động soạt soạt ở hàng cây phía bên kia đường, giữa một đêm thanh vắng như vậy, tiếng động kia càng được khuếch đại hơn nữa. H run run nhìn về phía hàng cây phía bên kia đường, dưới ánh trăng dịu nhẹ, cảnh vật được hiện lên khá rõ ràng, H thấy được thứ mà vừa gây ra tiếng động đó là một con mèo đen. H thở hắt ra một tiếng , may quá, chắc là mèo của mấy ông sĩ quan đơn vị bạn, chắc cu cậu đang bắt chuột. H rọi đèn pin về phía con mèo, rồi xua nó đi, dưới ánh đèn pin chiếu vào, 2 mắt con mèo phát ra từng tia ánh sáng xanh kì dị. Con mèo chạy đi mất, H lại tần ngần đứng ở đó, trong lòng thì âm thầm hỏi thăm 18 đời tổ tông của K, mãi mà chưa thấy K quay lại. Cứ tưởng là mọi việc sẽ bình thường như vậy, nhưng mọi thứ lại thay đổi theo hướng khác thường. Một tiếng thét á á vang lên, tiếng thét không lớn, không nhỏ, nơi xuất phát tiếng thét là sau bức tường, nơi mà có bức vẽ anh lính bồng súng. Tiếng thét của thằng K, không nghĩ ngợi gì nhiều, H mở đèn pin và chạy về hướng đó. Vừa chạy đến nơi , H đã suýt thét lên vì gặp phải một hình ảnh vô cùng kì quái, thằng K đang đứng quay mặt về phía bức tường, đầu cúi, lưng quay về phía H. H run run, hô lớn:” K, K ơi! Mày có làm sao không K? “. Đáp lại tiếng gọi của H là sự im lặng đáng sợ đến từ nơi K. K vẫn không nhúc nhích, đầu vẫn cúi gằm, hướng về phía bức tường. Rồi đột nhiên, tiếng cười lại vang lên lanh lảnh, tiếng cười khích, khích khích, khích. Âm thanh phát ra từ hướng thằng K, đó là một tràng cười, thằng K cười rũ rượi, đến mức H còn nhìn thấy người nó đang rung lên theo từng đợt . Bằng một tư thế quái dị, đầu thằng K lệch qua một bên, 2 chân nó kiễng lên, rồi từ từ, từ từ quay lại phía H. Ánh đèn pin từ tay H chiếu vào mặt thằng K, thì thấy thằng K, 2 mắt nhắm nghiền, đầu lệch qua một bên, nó ngoác mồm ra cười, 2 hàm răng trắng ởn. H cảm thấy sự sợ hãi đang bao trùm lấy mình, từng lỗ chân lông như đang thắt lại, cảm giác bất an từ lúc chiều lại được khơi dậy, mí mắt bên trái lại tiếp tục nháy liên hồi. H chỉ biết đứng như pho tượng nhìn thằng K, may sao thằng K không tiến ngay về phía H, mà động tác nó rất quái dị, hai tay nó dơ lên cao, 2 chân kiễng, rồi cứ nhảy qua nhảy lại, loi choi, quái lạ là chân nó kiễng, nó nhảy như vậy mà không bị ngã. 2 tay của thằng K bắt đầu cử động qua lại, người nó uốn éo như giun. Bây giờ thì H mới biết được thằng K đang làm gì, bà mẹ ơi, nó đang múa. Dưới sáng đèn pin cùng với ánh trăng dịu nhẹ, một người đứng như trời trồng, một kẻ thì khiêu vũ dưới ánh trăng, mọi thứ kết hợp lại với nhau tạo thành một khung cảnh kinh dị, ma quái đến cực điểm. Quá đáng sợ rồi, H muốn quay người bỏ chạy, nhưng nối sợ hãi như con dòi, đã xâm chiếm trí óc nó, H không cử động được, dường như có một thế lực vô hình nào đó đang níu giữ lấy cơ thể nó, H muốn thét lên, nhưng cổ họng nó dường như bị ai tóm lấy, lời nói không thể thoát ra khỏi cổ họng, nó chỉ biết rên ư ử. Bóng người thằng K vẫn nhảy múa, nhưng dần dần, H nhận ra được rằng, mặc dù K đang khiêu vũ, nhưng khoảng cách giữa mình và thằng K đang dần dần được kéo gần, mỗi lần thằng K kiễng chân nhảy, thì nó sẽ tiến dần về phía thằng H một tí. Lúc này H đã vội vã sắp phát điên rồi, nó cố gắn cựa quậy cơ thể mình, nhưng vẫn không thành công, mặc dù trong tâm trí H đang gào thét, mau chạy đi, chạy mau đi. Nhưng cơ thể của H lại phản ứng ngược lại, từng giọt mồ hôi toát ra, to như hạt đậu, chảy dài trên gương mặt đầy kinh hoàng của H, thằng K thì vẫn từ từ, từ từ tiến lại về phía H. Khi mà H sắp tuyệt vọng đến nơi, nó nhắm chặt mắt mặc kệ mọi thứ sắp sửa xảy ra. Thì tiếng mèo kêu lên chói tai, Méo éo éo…..
22H em sẽ update nốt phần lại nhé mấy bác. Mấy bác thông cảm, con người yêu em nó lại réo rồi, nó bảo rảnh rỗi thời gian lên mạng viết truyện thì đi kiếm tiền đi, khổ lắm các bác ạ, em đang thất nghiệp lên nó được đằng chân lân đằng đầu, khinh em vãi lòn.