Sáu giờ tối hôm ấy, bà Ngạc lật đật bước từng bước khó nhọc trên triền đê, nhắm hướng một ngôi làng cách đây chừng một dặm mà tiến tới. Tiết trời mùa đông lạnh thấu da, thấu thịt làm mỗi bước chân của bà thêm phần nặng nề vì cơn mưa phùn quái ác làm mặt đường lầy lội như đổ mỡ. Bà Ngạc đã ngã dúi dụi mấy lần, lớp áo mưa làm bằng mấy tấm lá cọ đã dính đất bùn, loang lổ ra cả một mảng. Hơi lạnh luồn qua manh áo nâu sờn cũ làm bà rùng mình, hắt hơi liên hồi
Chiếc gậy dò đường làm bằng thứ gỗ tầm vông đang khua khoắng loạn xạ, tựa hồ sức gió lồng lộng lùa trên triền đê có thể làm bà loạng choạng mà ngã bất cứ lúc nào. Bà Ngạc bặm môi, xốc lại cái gùi to như cái nơm cá, được đan bằng tre rồi cố gắng rảo bước hơn. Cơn mưa phùn có phần nặng hạt, nếu không nhanh tìm đến ngôi làng này có lẽ bà chết cóng trên đê chứ chẳng đùa.
Sau một hồi dò dẫm, bà Ngạc sung sướng khi cổng làng hiện ra trước mặt. Cây Đa cổ thụ với tàn lá lớn lúc này chỉ trơ ra những cành gỗ khẳng khiu. Cổng làng xiêu vẹo mất một mảng, tường rào đổ ụp làm chỗ cho đám cỏ dại thi nhau mọc um tùm càng làm khung cảnh ngày mưa gió tăng thêm độ cô tịch, âm u. Giờ này, con đường độc mộc dẫn vào làng chẳng có bóng ai qua lại. Hai bên đường, dãy hàng quán và nhà dân mọc san sát. Những tấm cửa gỗ đóng im ỉm, vài tấm đèn lồng đặt trên mái cổng cũng lụi dần đi như sắp tắt.