Bạn đang đọc: Liêu Trai Dị Truyện

Phần 11

25/12/2023
 
 

Liêu Trai Dị Truyện – Ma Chó (P11)

Trần Tứ cắn răng bước tới, mỗi một bước chân của y đều như đeo một tảng đá lớn, nặng nghìn cân, khó khăn lắm mới nhích tới gần cái hố. Bên tai y thoáng nghe tiếng Dạ gầm gừ từ dưới đáy hố vọng lên, vô thức chân lại lùi một nhịp. Từ bên kia tiếng nói sốt ruột của Trương thông lại đương thúc giúc.

– Lề mề quá!.

Trần Tứ thầm mắng “mẹ nhà ngươi” xối xả trong bụng, mới làm chút quan cỏn con, đã biết ỷ thế bắt nạt dân lắm. Y quay đầu lại, nào ngờ thình lình bị một lực cực khoẻ xô vào người, ngã ngửa ra đất. Vì giật mình, hồn vía đều bị doạ cho bắn ra khỏi thân, y la làng, giãy dụa kịch liệt.

– Ối mẹ ơi, chết ta!. Cứu, cứu mạng!.

Sự tình bất ngờ nhất chính là, Dạ từ dưới hố đương nhai bộ lòng bốc mùi của cái xác, đột nhiên nhảy lên nhào vào người Trần Tứ. Thân nó bấy giờ đã to bằng con nghé, đè một cái, người Trần Tứ đập xuống đất, bị nện cho choáng váng đầu óc, nổ đom đóm, nhắm mắt nhắm mũi bất chấp kêu cứu mạng. Phía bên này, thông lại cùng lệ mục cứng mặt, không hẹn cùng nhau nhớm rút kiếm ra, nhưng không hiểu vì sao, lại không ai phá thế xông lên. Mà đám lính nha đằng sau, thấy con chó kia giờ còn tấn công người sống, càng thêm túm tụm vào nhau, run cầm cập.

Trần Tứ ở dưới bàn chân rắn chắc, đầy vuốt sắc của con vật liều mạng dãy dụa. Trong mõm nó còn tha nguyên một đoạn ruột dài loằng ngoằng đã chuyển màu tím đen từ cái xác đem lên, vừa tha vừa nhe răng gầm gừ. Trần Tứ nhìn thấy, càng thêm kinh khiếp, mồm miệng vừa muốn la, vừa muốn nôn, sợ nghẹn tới tận óc, mặt mày xanh mét. Đoạn ruột đương phân hủy sơ sơ bốc mùi thối và tanh không chịu được, đúng là càng xú uế, độc hại thì con chó càng thích. Trần Tứ bị nó đè nghiến dưới đất, mãi chẳng thấy quan phủ tới giải vây cho mình, y trong lòng vừa ủy khuất vừa bất lực, hốc mắt đã vằn tia đỏ, tuyệt vọng gào lên.

– Là ta, là ta đây!. Dạ, ngươi không nhận ra ta ư?.

Đôi mắt Dạ vẫn long sòng sọc, đoạn ruột bị nó cắn trong mõm mềm nhũn, bầy hầy, không chịu nổi hàm răng sắc lởm chởm, đã sớm đứt lìa, rơi khỏi miệng nó. Mùi tanh tưởi bốc lên như càng thêm kích thích cuồng tính nơi con vật, nó giơ chân cào xuống lồng ngực Trần Tứ đánh roạt một tiếng. Y đau đớn kêu gào, nâng tay lên che đầu. Chỗ áo nâu trước ngực đã bị cào rách một mảng. Trần Tứ vừa ôm đầu, che mặt, vừa run rẩy kêu. Một lúc sau, không thấy bên cạnh có động tĩnh gì, y mới chầm chậm thả tay xuống, mở mắt nhìn ra. Chỉ thấy một đống lù lù ngồi bên cạnh mình. Y há to miệng, trợn mắt.

– Dạ!.

Ngồi bên cạnh y, Dạ đương nhìn y chằm chằm, hai mắt tuy vẫn lộ tròng trắng dã song không còn long sòng sọc, nó cũng thôi không gầm gừ hung dữ như ban nãy nữa, vẻ như đã qua cơn kích động rồi. Trần Tứ đường đột chống tay ngồi dậy, hành động rất đỗi nhẹ nhàng, ngầm thăm dò biểu hiện của con thú. Thấy nó không làm gì, y mới thở phào nhẹ nhõm. Thông lại cùng lệ mục thấy tình hình đã ổn mới thở một hơi, đẩy kiếm lại lút vỏ. Trương thông hơi nhăn mặt, ái ngại hỏi.

– Họ Trần, ngươi không sao chứ?.

Trần Tứ đương ngồi xoay lưng về phía đám người quan phủ, lúc này nghe tiếng thông lại vọng sang, trong bụng tự nhiên bốc lửa giận, thầm mắng: “sao cái rắm”, quay ngoắt đầu lại trợn mắt, chỉ là lại nói.

– Không sao!.

Trương Trụ cũng trợn mắt, mặt hắn thoáng trắng bệch, nhưng lại ngậm miệng không đốp lại tên dân đen to gan. Bình thường là ăn một tràng chửi mắng của hắn rồi đấy, không ngờ đêm nay hắn lâm vào cái tình huống quái gở quá chừng, tâm tính chắc hẳn bị khuấy đảo chút ít. Kim lệ mục bản tính thâm xảo, gã rất kiệm lời trong đám đông, ở chỗ này cũng vậy. Nhìn hai kẻ bên này bên kia thi nhau trợn mắt chó, gã chỉ cười khẩy đứng xem, xong mới ôn tồn lên tiếng.

– Cũng muộn rồi, Trương thông, lệnh cho lính lên cùng họ Trần áp nhốt con chó thôi. Kết quả vậy là quá rõ rồi, đại nhân nhất định đối ngươi không tệ.

Gã định vuốt mông ngựa mấy câu, tay nhớm nâng lên, vỗ vỗ bả vai thông lại. Nào ngờ Trương thông lại sớm đón, thẳng thừng dùng tay kia gạt tay của gã ra, đi thẳng về phía trước, mặt cũng hiện rõ hai chữ chán ghét. Đi vài bước, mới quay đầu lại, khinh thường nói.

– Hừ, ngươi đừng tưởng nội tình mỗ quan không biết!. Ta đây không ham hư danh địa vị, nhưng kẻ khác thì không thế đâu. Bọn chúng chắc hẳn chướng mắt ngươi lắm!. Đừng tưởng cái gì cũng trên cơ kẻ khác, ta nói, cẩn thận kẻo có ngày bị đạp từ trên lưng ngựa xuống làm chó thật sự đấy. An phận đi!.

Nói rồi, bước thẳng. Lần này đến Kim lệ mục trợn mắt, mặt gã bình thường hơi đen đen, là đen do lăn lộn mà thành, nhưng lúc này không hiểu kích động cỡ nào mà chuyển sang trắng bệch, giận quá hoá trắng ư?.

Trương thông đi sang bên hố huyệt, nhìn thấy tên dân đen đã áp chế được con thú, hắn mới thoáng thả lỏng cảnh giác, trực tiếp đi qua một người, một chó đến nhìn thử cái hố. Nhìn một cái, đầu mày liền chau lại. Cái xác bị cột chặt trong bao vải lúc này giống như con búp bê vải bị vặt đầu, lăn lóc mỗi nơi một mảnh. Máu đen chảy ra đọng thành vũng sánh đặc như dầu. Mà đống nội tạng đương phân hủy kia thì thi nhau toả mùi, lôi kéo càng thêm quạ hoang đói mồi tới, không ngừng kêu quác quác liên miên. Một vài con háu đói liều lĩnh bay xà xuống hố huyệt, nhanh như cắt cắp một búi thòng lòng lôi đi. Lúc này mấy người mới nhìn rõ, thì ra chính xác bọn này là kền kền, lẫn trong bầy quạ quả nhiên có cả thứ ăn xác chết ghê tởm đó. Định bụng sai mấy tên lính thiếu niên bên kia sang đốt cái xác, chống hông đứng giây lát, thông lại liếc mắt nghĩ ngợi, nghĩ sao đó, lại thôi. Lệ mục lúc này cũng lững thững đi sang, gã hỏi.

– Trương thông, ngươi định xử lý cái thây này thế nào?.

Trương Trụ phất tay, nói như không.

– Còn thế nào, ngươi tự mình nhìn đi!.

Kim Sỹ Liên liếc mắt nhìn hắn, gã chậm rãi đi tới ngó xuống hố huyệt, không nhịn được lại hỏi.

– Sao còn mỗi đoạn thân thế này?. Ồ!.

Vừa hỏi xong, từ trên trời đen kịt đã lao xuống hẳn một đôi kền kền to tướng, há mỏ mổ một phát tha đi nguyên cả miếng thịt rệu rã tím đen trên bắp đùi thi thể. Còn tranh nhau chí choé. Kim lệ mục trợn mắt, hẳn đã rõ Trương thông muốn nói gì.

– Ngươi định để đám diều hâu quạ mổ này dọn dẹp hộ sao?.

– Không tệ!.

Trương thông lại nhàm chán, thờ ơ đứng chỉnh lại trụ đeo tay, dừng chốc lát, hắn lại tiếp.

– Có điều, vẫn phải xoá sạch dấu vết. Ngươi cùng ba tên ở lại, đợi đám chim rỉa xong thì lấp đất lại như cũ, đưa về đúng hiện trạng, tránh gây thêm phiền toái. Ta áp giải con thú về trước!.

Nói đoạn, hắn vỗ vỗ bả vai lệ mục, nhếch khoé môi rời đi. Kim Sỹ Liên không nói gì, mặt gã cứng ngắc, ánh mắt sắc lẻm dõi theo bóng tử y tối màu của tên thông lại, đột nhiên, tự cười khẩy một tiếng.

Trương thông đi ngang qua chỗ Trần Tứ đang ngồi vuốt ve con chó thì dừng lại. Dạ ngếch mắt nhìn, thấy người lạ bén mảng gần chủ nhân nó, khoé mõm tự động nhếch lên. Trần Tứ đành phải trấn an.

– Ngoan, ngoan nào, đây là quan phủ, không phải người xấu, ngươi đừng làm càn!.

Dù hiểu nhưng Dạ vẫn chưa thôi cảnh giác, suy cho cùng, chẳng biết dị quái tới đâu, nhưng bản tính của nó thì vẫn là của giống chó thôi. Trương Trụ khoanh tay, nhớn một bên mày, giọng hắn cao hơn một quãng, nhìn như đùa bỡn.

– Tên nhóc này khá lắm!. Hung thi cũng ăn cho được. Mai mốt xem ngươi còn nhai nổi thi gì nữa!.

Làm quan nhân, đao kiếm kinh qua đến dạn dĩ, cũng như làm đạo nhân, yêu ma đấu qua đến quen thuộc. Đương nhiên, thân là một võ quan, Trương Trụ chẳng thể có nhiều hiểu biết đối với giới huyền thuật đạo sĩ tới mức biết được cương thi có tất cả bao nhiêu cấp độ. Chỉ là hắn cảm ứng được, con chó này chưa dừng lại ở ăn hung thi đâu. Trần Tứ ngẩng mặt nhìn thông lại, không biểu cảm đặc sắc, chỉ nói.

– Có lẽ Dạ là thiên địch của bọn chúng…

– Ồ!.

Trương thông ra vẻ cảm thán, một bên mày càng nhếch cao hơn, còn gât gật đầu. Trong bụng tự nghĩ.

– Như vậy lần này đại nhân có cơ hội lấy lại mặt mũi rồi…

Hắn chắp tay sau lưng, tự nhiên thở dài một hơi rồi hất cằm giục.

– Lính đâu, tới đây, cùng người dân này đem con chó nhốt lại. Hồi phủ!.

Xong việc, nắm chuôi kiếm đi trước. Ba tên lính nha thiếu niên hắn chỉ điểm, lóc cóc tới đứng xa xa Trần Tứ một quãng, ánh mắt còn dè chừng, cứ liếc con chó không thôi. Trần Tứ sau một lúc tâm tình cùng Dạ, đã bình tâm trở lại, cười cười khoát tay kêu bọn chúng.

– Tới đây, đưa rọ mõm cho ta, ta tự dắt nó trở lại là được, không phiền các ngươi!.

Một tên lính mừng húm, vội vàng lấy rọ mõm ném qua chỗ Trần Tứ. Có vẻ như mới được ăn no, Dạ không phản ứng gì, y đeo rọ cho nó không trở ngại gì cả. Đeo xong, lại nghe một tên lính gọi.

– Huynh này, còn phải đeo xích nữa.

Trần Tứ quay lại, tên lính liền quăng sợi dây xích to tướng cho y. Quàng sợi xích vào cổ con chó, những mắt xích thô dày va chạm vào nhau kêu leng keng, Trần Tứ thoáng chạnh lòng. Tuy con chó vẫn ngoan ngoãn ngồi im cho y hành sự, nhưng nó càng thế, y lại càng phiền muộn. Bốn người, một chó chầm chậm rời khỏi nghĩa trang, Dạ lúc này thân thể đã to hơn cái lồng rất nhiều, cực nhọc lắm Trần Tứ mới dỗ nó chui vào miễn cưỡng nằm trong lồng, ba tên lính nha đánh xe thồ trở về. Giữa bốn bề sương khói âm u, ẩn hiện từng lớp gò mả hoang lạnh, thi thoảng lại nổi lên tiếng leng keng đanh lạnh của kim loại va vào nhau, lúc gần lúc xa, tựa như gông cùm của môt loài quỷ nào đó tới từ địa ngục vừa đi ngang qua.

Bảy ngày sau, một đám người lúc chiều tà bước vào nghĩa trang Cật Hương Trấn, vị đạo nhân mặc hoàng sam bên vai đeo một túi vải nhỏ, vừa thong thả đi vừa vuốt râu trả lời câu hỏi của một trung niên bên cạnh.

– Đừng lo, tới hạn nhất thất, oán khí trong xác đệ đệ ngươi vừa hay đã bị trận pháp lão mỗ trấn yểm tiêu trừ, không có gì đáng lo nữa.

– Đa tạ đạo sư!.

Nam tử trung niên vui mừng cảm kích khom lưng hành lễ, đạo nhân chỉ khoát tay, thẳng lưng mà đi

 
 

The comment box
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Loading...