Nghe xong tôi buông thõng điện thoại, mặc cho tiếng Đại Phong vẫn không ngừng phát ra từ loa ngoài, nghe như lúc gần lúc xa.
Tôi lại gục xuống, thiếp đi.
Dạo gần đây, ngày nào cũng vậy, tôi không tài nào ngủ nổi. Không biết từ lúc nào, đã trở thành con nghiện.. thuốc an thần. Số lần uống thuốc trong ngày.. còn nhiều hơn ăn cơm. Nhưng uống thuốc chẳng những không giúp tôi dễ ngủ hay ngủ ngon hơn. Mà ngược lại, chúng khiến tôi liên tục gặp phải những giấc mơ chồng chéo lên nhau.
Đến lúc tỉnh dậy, tôi thực sự không còn nhận thức được.. đâu là mơ, còn đâu là thực nữa.
——
Tôi bị ám ảnh bởi Hoài, trong bộ dạng xương cốt gãy gập, gấp khúc đang không ngừng đuổi theo tôi. Khi tôi sợ hãi, muốn quay đầu bỏ chạy, thì mới chợt nhận ra.. cả cơ thể tôi giờ đây.. cũng giống y hệt nó, cứ một chuyển động, lại có một khớp xương kêu lên răng rắc gãy vụn.. đau đớn khôn tả.
Có lúc, vì quá đau đớn, tôi nhắm mắt lại.. mặc cho nó dần tiến lại gần trông cái bộ dạng kinh khủng đó. Có lúc, nhắm mắt lại càng khiến tôi sợ hãi hơn, không biết nó đã tiến đến đâu, muốn làm gì mình.. tôi lại cố mở to mắt lên nhìn và cố chịu đựng nỗi đau của xương cốt gãy nát.. tiếp tục di chuyển.
——
Còn chưa hết, ngay khi tôi cảm thấy mình đã giật mình tỉnh giấc, trán đầm đìa mồ hôi, với tay lấy chai nước trên bàn tu ừng ực một hơi đã phải khựng ngay lại, vì.. cảm giác có thứ gì đó vừa đâm xuyên qua cổ họng, xuyên thủng cả dạ dày tôi..
hình như, nó giống với căn bệnh dị ứng nước hiếm gặp của người đã chết ở tầng dưới mà có lần tôi đã vô tình nghe thấy. Tôi rùng mình, mồ hôi lạnh tuôn ra đầm đìa.. lúc này, ngay cả những tuyến mồ hôi kia cũng ngay lập tức biến thành những quả cầu gai li ti, đâm thủng qua da thịt tôi, đau đớn đến chết đi sống lại.
Đôi khi, tôi ngồi yên bất động vì nỗi đau đớn đã quá mức chịu đựng. Đôi khi, tôi quá mệt mỏi, liền điên cuồng lăn lộn, cắn răng chịu nỗi đau như bị hàng ngàn cây đinh nhọn ghim qua da thịt, cốt chỉ để chết đi cho rồi.
Nhưng đương nhiên là tôi không chết.
——
Lúc nhận được điện thoại của Đại Phong, tôi vẫn không biết đó là mơ hay thực. Khi anh ta vẫn còn đang nói loáng thoáng bên tai tôi về cái chết của 2 mẹ con tầng trên và cả căn bệnh tâm thần gì đó vì không ai thấy được hiện trạng bệnh.
Tôi đã lập tức có cảm giác ngứa ngáy, khó chịu.. như có hàng ngàn hàng vạn con gì đó đang di chuyển không ngừng bên dưới da.
——
Buông điện thoại, tôi nhìn thấy trên khắp người mình có những lỗ tròn nhỏ li ti, tạo thành từng mảng hình lục giác.
Lúc đầu vẫn nhìn không rõ, sau đó chúng ngày càng nở rộng ra, trồi lên thụt xuống những sợi xanh.. như dây leo, nhưng lại có hình dạng giống hệt những con sâu róm, với phần miệng có răng nanh đen, lưng đầy những lông cứng như gai nhọn.
Từng phần da thịt bung ra như chiếc tổ, thủng lỗ chỗ như đài hoa sen.. bọn chúng cứ như những con cá liên tục trồi lên hít thở rồi lại lặn ngay xuống, tôi không tài nào nhổ đầu chúng ra được.. chỉ có thể điên cuồng dùng nhíp ngoáy sâu vào.. rách cả da thịt, tạo thành những vết thương lỗ chỗ, sâu hoắm, theo hình dáng chiếc tổ như đài sen gớm ghiếc của chúng tạo ra ban đầu.
—-
“An Bình.. tỉnh.. tỉnh lại đi.. cô uống thuốc gì vậy..”
Là tiếng gọi của Đại Phong, anh ta là thật hay mơ vậy. Tôi mở đôi mắt nặng trĩu ra nhìn, đã thấy mình đang trên cáng đưa ra xe cấp cứu.
Lúc đó, tôi còn thấy loáng thoáng, chiếc cáng đưa xác 2 mẹ con Hồng cũng vừa được đưa ra cùng lúc. Cũng là đám thực vật hay sâu bọ không rõ, màu xanh đã làm vỡ những mạch máu, phủ đầy lên trên bề mặt da họ, khiến chúng thủng lỗ chỗ như đài sen, giống như tôi.. nhưng không hề có hiện tượng chảy máu trên bề mặt da.
Vì vậy, những gì tôi thấy trước mắt kia.. chỉ là cơ thể xanh ngắt một màu, như thể 2 xác chết kia đã bị bọn chúng nuốt trọn.
Tôi cảm thấy khắp người lạnh run, không còn chút sức lực nào. Bất chợt, cánh tay ai đó chạm vào, xoay đầu tôi sang phía khác. Thì ra là Đại Phong, anh ta cố nói vào tai tôi: “không có gì đâu, đừng sợ..”, nhìn vào vẻ ngoài bình tĩnh của Đại Phong, tôi cũng thấy trấn tĩnh được phần nào.
Anh ta đang nắm chặt lấy tay tôi, như muốn truyền đến cho tôi chút niềm tin.. rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn.. nhìn ánh mắt thương cảm xót xa của anh ta, cũng có thể đoán ngay được.. vẻ ngoài của tôi lúc này.. chắc rằng.. rất tệ.
—-
Kết quả điều tra của cảnh sát cho thấy
trước đó.. Hồng đã cố chạy chữa khắp nơi về một căn bệnh lạ nào đó mà con cô ta mắc phải. Nhưng tất cả các bác sĩ khi được hỏi qua, đều khẳng định là tâm thần cô ta có vấn đề, con cô ta không hề mắc bệnh gì cả.
Thế nên, họ kết luận ngay là Hồng vì hay tin cái chết của chồng, đã quá quẫn trí.. trong lúc tinh thần không ổn định, quyết định tự sát cùng con mình bằng than tổ ong..
cả 2 mẹ con đều cùng ngộ độc khí mà chết.
Kết thúc vụ án.
——
“Ai đã tìm thấy xác mẹ con họ vậy..?”, tôi hỏi.
“Nghe đâu là một người sống ở tầng dưới.. họ nói nhà của Hồng không biết làm gì mà nghe tiếng đồ đạc rơi vỡ cả đêm.. đến lúc không chịu được nữa, quyết định lên hỏi cho rõ ràng thì ấn chuông không ai lên tiếng.. đập cửa cũng không nghe thấy ai trả lời.. nên họ đã gọi người đến phá cửa, vào trong thì thấy cả 2 mẹ con đều đã chết rồi.. sau đó, họ báo cảnh sát..”, Đại Phong tóm tắt lại những gì anh ta biết về vụ việc cho tôi nghe khi đang nằm trong viện.
Tôi lại hỏi: “có phát hiện được gì lạ không..?”
“Ý cô là cái gì lạ..?”, Đại Phong ngơ ngác hỏi.
“À thôi, không có gì.. tôi chỉ buột miệng hỏi vậy mà..”
—-
Sau đó, cảnh sát đã tìm đến tận nơi lấy lời khai, vì chúng tôi đã có lần đến nhà Hồng. Nhưng vì chúng tôi với Hồng vốn không có quan hệ gì sâu sắc, cũng không có gì khả nghi nên chỉ mất khoảng 2 tiếng thì họ rời đi.
—-
Khi nằm trên viện, Đại Phong đã đặt trên đầu nằm của tôi một bức tượng rất kỳ lạ, anh ta nói bức tượng này sẽ ngăn tôi không gặp phải những cơn ác mộng khủng khiếp kia nữa.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà tôi đã sụt cân rất nhiều, người gầy hẳn đi, nhưng tôi không dám gọi về quê. Ba mẹ gọi về hỏi thăm tôi đều nói mình đang rất ổn. Dặn họ cứ ở quê chơi, không cần về vội. Tôi không muốn ba mẹ cũng gặp nguy hiểm.
Nhất định phải tìm cho ra nguyên do, giải quyết con Kumanthong kia cho ổn thỏa, mới để ba mẹ quay trở về.
——
Một tuần, sau cái chết của 2 mẹ con Hồng, nhờ chăm sóc y tế tại bệnh viện và may thay bức tượng kia dường như có phát huy tác dụng. Tôi khỏe hơn, không còn bị ám ảnh bởi những giấc mơ quái ác nữa.
Nhưng tôi vẫn thấy khó ngủ, thế nên nhìn cặp mắt vẫn đen và trũng sâu như mấy con gấu trúc vào mỗi sáng. Đại Phong ngày nào cũng vào thăm tôi, anh ta cười với tôi mọi lúc, kể cho tôi nghe đủ chuyện vui, nhưng không hiểu sao.. tôi vẫn thấy.. dường như trong đáy mắt anh ta vẫn chất chứa một nỗi sợ hãi vô hình nào đó không rõ.
——
Sau một khoảng thời gian ổn định như vậy, không có gì xảy ra. Tôi thậm chí đã nghĩ, mọi thứ có lẽ đã kết thúc.. có lẽ nó đã bắt đủ người để hả giận rồi.
Oán hận hay cảm xúc nào cũng vậy, rồi cũng sẽ biến mất theo thời gian thôi. Ngay cả những hận thù lớn lao của đứa trẻ kia, có lẽ cũng đã giảm bớt rất nhiều sau những cái chết kia rồi. Nếu nó muốn chơi đùa, thì có lẽ cũng đã chơi đủ rồi.
Tôi biết, suy nghĩ này khá ích kỷ, nhưng tôi thực sự không mong nó lại hại thêm ai khác, hay quay về tìm tôi nữa.. vậy thì coi như những người kia xui xẻo đi, tôi không muốn cũng không nghĩ mình có khả năng truy cứu hay có ý định tìm diệt nó nữa.
Chỉ cần nó để tôi yên thân thôi. Vậy là đủ.
—-
Đêm thứ 8, lúc đó tôi đã trở về nhà.
Ngọc và Đại Phong cùng đến nhà tôi ăn tối.
Sau đó, chúng tôi đã ăn hoa quả tráng miệng, uống một chút bia trái cây và hát hò cho đỡ căng thẳng.
“Dàn loa này ba tôi mua trước.. lúc nhà còn chưa xảy ra nhiều chuyện.. hồi còn chị tôi ở nhà, mọi người ai cũng thích hát hết.. nên ba tôi hay đổi loa lắm..”, tôi cố cười, nhưng nước mắt chẳng hiểu sao cứ tuôn ra.
Đột nhiên, từ trong loa phát ra một tiếng ồn cực lớn, khiến cả 3 đều phải bịt tai lại, Ngọc kêu lên: “mày lại quên tắt Mic hả.. điếc tai tao rồi..”
Tiếng ồn kia chỉ kêu lên một tiếng như thế rồi im bặt. Nghĩ chỉ là sự cố do loa hay Mic nên chúng tôi cũng không ai để ý.
Sau khi tiễn Đại Phong ra về, tôi và Ngọc chuẩn bị đi tắm đánh răng rồi ngủ. Khi 2 đứa còn đang cười đùa trong phòng tắm vì đứa nào cũng có chút men, thì đột nhiên nghe thấy âm thanh của thứ gì đó rơi xuống, kêu ầm lên một tiếng lớn.
Còn chưa kịp định hình xem là cái gì vừa rơi, thì đèn tắt ngấm, nhìn ra khung cửa sổ phòng tắm thì.. hình như cúp điện toàn khu vực.
“Chắc lại gặp sự cố điện rồi.. cúp kiểu này chắc chút là có thôi.. máy nước nóng tắt rồi.. lạnh quá mày ơi..”, Ngọc run lập cập nói.
——
Trong lòng thoáng chút lo sợ, nhưng vì còn có Ngọc ở đây nên tôi tự trấn tĩnh, nói đùa: “thôi, tắm nhanh đi.. nước trong bồn tắm chắc vẫn còn ấm đó.. cũng may có mày.. chứ không thì..”, lời nói ra còn chưa dứt đã nghe thấy một âm thanh cực lớn.
Rõ ràng là tiếng động giống hệt lúc nãy phát ra từ dàn loa. Âm thanh vang dội lên giữa không gian yên ắng, tĩnh mịch thế này càng khiến nó như được khuếch đại lên thêm mấy vạn lần.
“Tiếng.. tiếng gì vậy.. đang mất điện mà.. tiếng loa đó.. từ đâu phát ra vậy mày..”, tôi sợ hãi nép sát vào người Ngọc, run lên bần bật.. có lẽ, phần vì nước lạnh.. phần cũng vì một cơn ớn lạnh mới chạy dọc sống lưng.
——
Ngọc lấy vội khăn tắm quấn lên người, bước ra phía ngoài lấy áo quần cho cả 2 đứa, mặc đại vào rồi bước ra ngoài. Trong tay tôi cầm theo cái chổi, còn Ngọc cầm cây gậy đánh golf của ba tôi. Thận trọng từng bước một.. ra phòng khách, nơi đặt dàn loa.
Chẳng có ai ở đó cả.
Chỉ có cánh cửa tủ lạnh.. đang mở.
Và vẫn như những lần trước tôi bắt gặp, thức ăn vương vãi khắp nơi. Đặc biệt là thịt sống từ trên ngăn đông, rải đầy trên đất với những dấu răng nhỏ xíu.
——
Còn đang đứng như trời trồng chưa biết phải tính sao thì bất chợt.. có tiếng chuông điện thoại đổ dồn.. làm tôi giật thót mình, suýt đứng tim.
Chạy nhanh vào phòng ngủ, thấy số của Đại Phong, tôi cảm thấy hơi kỳ lạ, sao anh ta lại gọi vào giờ này, không lẽ biết chúng tôi đang gặp chuyện.
Tôi vừa ấn nút nghe, còn chưa kịp nói Alo, đã nghe thấy từ bên kia, giọng Đại Phong khá hoảng hốt, tín hiệu không được tốt lắm, cứ rè rè, tiếng được tiếng mất, ngắt quãng, nhưng vẫn nghe được cái gì đó.. hình như là kêu cứu.
“Này.. tôi không nghe rõ anh nói gì.. có chuyện gì với anh vậy..? alo.. alo..”
——
Chỉ còn lại âm thanh gì đó nghe như tiếng gió thổi vào trong loa điện thoại. Tuy không nghe được anh ta nói gì nhưng giọng điệu hình như đang rất tuyệt vọng.
Tôi bỗng nổi cơn tam bành, dậm chân, phóng như bay ra ngoài, đứng giữa nhà, hét lớn:
“bộ muốn làm việc tốt cũng là sai à..? tao đem mày về nuôi vì muốn tốt cho mày, muốn mày sớm ngày siêu sinh.. đã xin xỏ gì mày đâu mà mày hết hại người này đến người khác vậy..? ai đã sai khiến mày..? rốt cuộc thì mày muốn cái gì..? muốn lấy mạng tao thì mày ra đây mà lấy ngay đi.. đừng làm hại những người khác nữa..”
——
Tôi thực sự tức giận..
khi ban đầu chỉ định thỉnh những tượng thần Phật về thờ, lại dở người thế nào tin theo lời đường mật của cái lão bán đồ xảo trá đó.
Lão ta là người Việt, sao lại có thâm niên bán những món đồ này tại Thái qua nhiều đời được.
Lẽ ra, tôi phải sớm nhận ra lão ta là tên lừa bịp, chuyên buôn thần bán thánh, bán cả những thứ quỷ ma hại người thế này để trục lợi cho bản thân.
Biết đâu lão ta chính là thầy bùa thầy pháp hay thầy phù thủy gì gì đó, muốn lợi dụng những người tín Phật, có lòng cảm thương những sinh linh bé nhỏ bị ruồng bỏ này như tôi.. mượn tay chúng tôi đem những Quỷ linh nhi này về nuôi để chúng hại chết hết người này đến người khác theo lệnh của lão ta, mục đích là muốn bắt lấy linh hồn họ đem về cho lão ta luyện phép.
Và cả cô ả hướng dẫn viên đã đưa tôi đến cửa tiệm đó nữa. Ả ta nhất định là đồng bọn.
Càng nghĩ càng thấy mình ngu. Khi không lại rước thứ Quỷ ma về mà thờ phụng để nó hại hết người thân trong gia đình, đến hàng xóm, rồi bạn bè thân cận như con Ngọc cũng bị dính vào.. ngày ngày cứ phải hoang mang lo lắng, không biết vì mình mà nó sẽ phải đối mặt với những nguy cơ gì..
đến giờ, ngay cả người muốn giúp tôi như Đại Phong cũng phải đối diện với những hiểm nguy không lường trước được.
Nó quyết triệt tiêu cho bằng hết đây mà.
Nghĩ đến đây, tôi lại hét lên: “mày có nghe tao nói gì không..? rốt cuộc mày muốn cái gì..?”
Sau một hồi gào lên liên tục như thế, tôi gần như kiệt sức, ngồi bệt xuống sàn.. bất lực. Tôi cảm thấy kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần. Giờ tôi thực sự chỉ muốn chết đi, để được giải thoát khỏi cái mớ hỗn độn do những lỗi lầm ngu ngốc mà mình gây ra cho những người khác, nhưng không cách gì giải quyết được này.
——
Bất chợt, ngẩng đầu lên, tôi thấy Ngọc đang đứng bất động nãy giờ, dáng vẻ vô cùng kỳ lạ.
Đôi mắt nó nhìn tôi như vừa ánh lên thứ gì đó.. khang khác. Sợ hãi, tôi lùi nhanh về sau, lúc này vẫn đang trong tư thế ngồi. Ngọc vẫn từng bước tiến dần về phía tôi. Lại cái bộ dạng gãy gập chết tiệt đó. Tôi thét lớn gọi tên Ngọc, nhưng nó không có phản ứng.
“Trời ơi, ai làm ơn dừng việc này lại đi..”
——
Ngọc bất chợt lao nhanh đến, nắm lấy vai tôi lắc mạnh, ánh mắt cả 2 nhìn nhau đầy tuyệt vọng khi nó không cách gì dừng lại hành động đó được. Còn tôi, có cảm tưởng như bị nó lắc đến ong cả đầu, rớt cả não ra ngoài. Tai tôi cũng ù dần đi.
——
Đột nhiên, Ngọc giơ tay lên cao, tát mạnh vào mặt, vào đầu, vào cổ tôi liên tiếp, mặc cho tôi kêu lên vì đau.
“Gì vậy Ngọc.. mày tỉnh lại đi..”, tôi cố vùng vẫy thoát ra nhưng không được, nó ghì chặt tôi bên dưới 2 đùi, không cách gì nhúc nhích được.
——
Nước mắt tôi bắt đầu chảy dài: “ai đó.. làm ơn.. dừng tất cả.. lại.. đi..”