Quán trà này lúc tôi bước vào thấy vô cùng xa lạ,
nhưng đi lên lầu lại thấy trong trí nhớ của tôi hiện ra chút ấn tượng,
trước đây hình như là tôi từng được tới đây vài lần, hơn nữa đều là đi
cùng Chú Ba và những tay chân dưới trướng của chú. Có điều là khi đó tôi còn rất nhỏ, chỉ nhớ mang máng là trong phòng này lúc nào cũng đầy mùi
thuốc lá, người lớn trong phòng chơi mạt chược cười nói ầm ầm, tôi là
được bố đưa theo, còn được cho tiền mừng tuổi để mua quà nữa.
Có đánh chết tôi cũng không ngờ là, vẫn tại nơi này, vẫn những người đó, tôi lại phải đối mặt với quá khứ một lần nữa.
Lầu hai của quán trà có một hành lang, hai bên đều là phòng, nhưng
khác với khách sạn Tân Nguyệt trước kia chúng tôi từng đại náo, bên
trong trang trí không đẹp bằng, có rất nhiều vách ngăn chỉ làm bằng
thanh trúc, quét không biết bao nhiêu lần sơn khiến cho màu của nó nhìn
như bị bôi dầu lên vậy, màu vàng khô hóa ra trắng bệch. Bước tới gần rèm đã ngửi thấy một mùi thuốc lá, cũng không biết bao nhiêu năm rồi không
được thay đi, mùi thuốc lá năm xưa vẫn không hết được.
Phan Tử đi trước, dẫn chúng tôi đi tới phòng cuối dãy hành lang, vén
rèm lên, đoàn người chúng tôi cùng bước vào trong. Không gian rất rộng
rãi, nhưng chỉ có một cái bàn gỗ lim đặt ngăn nắp ở giữa phòng, hai bên
bày sáu chiếc ghế bàn long đệm lụa, đằng sau là cửa sổ, có thể nhìn
xuống cảnh tượng bên dưới lầu. Tôi liếc mắt một cái, xem nếu như bị lộ
có thể nhảy từ đây xuống bỏ trốn được không.
Nhưng nhìn xuống một lát, lòng tôi lập tức băng lạnh. Bên dưới ồn ào
nhộn nhạo biết bao nhiêu con người, đều là thủ hạ trong địa bàn nghe
tiếng mà tới đây, hai bên đường đậu đầy những xe, xe hiệu gì cũng có, ai không biết còn tưởng nơi này đang bán vé tàu tết , nhảy xuống dự là
chạy kiểu gì cũng không ra được.
Trên bàn gỗ lim bày một bộ ấm chén, Tiểu Hoa bước lên trước gạt năm
chiếc ghế khác ra, chỉ để lại một cái mời tôi ngồi, năm chiếc ghế còn
lại hắn kéo sát vào tường, Phan Tử ngồi xuống một chiếc, bắt đầu châm
thuốc hút. Tôi thấy tay anh ấy hơi run, trong lòng có chút cuống, không
biết anh ấy có chịu được nổi không nữa. Tôi không dám hỏi, chỉ làm bộ
vuốt mặt bàn, kiểu như đang hoài niệm cùng dáng vẻ đăm chiêu.
Hoắc Tú Tú bên cạnh bắt đầu biểu diễn nghệ thuật pha trà nhằm kéo dài thời gian cho tôi, phương pháp pha trà của cô ấy cũng thực độc đáo, tay đưa lên rút trâm cài tóc, rồi dùng nước ngâm trà rừa qua trâm, sau đó
lại dùng trâm đó để khuấy lá trà.
Tôi nhìn động tác của cô áy, vừa cầu cho là sáng nay cô ấy đã gội
sạch đầu, vừa phát hiện trâm gài tóc kia cũng có điểm rất lạ, nó như là
một loại phỉ thúy sáng màu, lại vừa giống một mẩu xương, bên trên khắc
hoa văn cực tỉ mỉ, chắc hẳn nó cũng có lai lịch không vừa.
Nước trà ngon, tôi ngửi ra mùi bích loan xuân trong đó, đồng thời
lại cảm giác được có một mùi rất quen thuộc nhưng nghĩ mãi không ra quện với nó. Uống một ngụm, hương vị tuyệt vô cùng, có cảm giác tập trung tư tưởng.
Tôi vừa bị cảnh tượng trước cửa quán làm cho hốt hoảng, vừa rồi trải
qua hết thảy thực ra nó khiến tôi rơi vào trạng thái ngây ngẩn cả người. Tuy rằng là nhịp tim đập không quá nhanh, người cũng không tới mức quá
căng thẳng, nhưng tất cả mọi cảm xúc đều như bị đình trệ, mãi cho tới
khi nhấp một ngụm trà xong, bao nhiêu cảm giác mơ hồ đó mới được khống
chế. Trong đầu tôi bắt đầu rõ ràng lên, tâm tư cũng dần căng thẳng.
Cùng lúc chúng tôi tiến vào, bên ngoài cũng có một nhóm người đi
theo, nhưng bọn họ không đứng ngoài rèm cửa kia mà đi thẳng vào trong
một phòng khác. Tôi không nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện, dường như
tất cả mọi người ở đây đều đang đợi một cái gì đó.
Có lẽ là thấy nét mặt tôi không được bình thường, Tiểu Hoa khoát tay
ra hiệu tôi đừng nóng vội, chính hắn lại đang nói nhỏ gì với mấy tên thủ hạ, tới lúc quan trọng, cơ bản chỉ có thể ra hiệu, ngay cả miệng cũng
không được mấp máy.
Tôi chỉ biết kiên nhẫn chờ đợi, hít sâu vài hơi ổn định tinh thần. Tú Tú kéo tay tôi tỏ vẻ an ủi, lòng tôi lại càng thêm lo âu, nếu Tú Tú
nhìn ra được tôi đang bất an vậy hẳn những người kia cũng sẽ nhìn ra, có thể tôi không thể khống chế được lo lắng của bản thân.