Tối đó khi ăn cơm, Tú Tú liền hỏi tôi giờ phải làm
sao. Tôi thầm nhủ đây kỳ thật không phải suy tính của tôi, là trước đó
Phan Tử đã dự liệu cho tôi ổn thỏa. Giờ tôi chỉ cần thông báo lại một
vài câu là Bao Da sẽ chuẩn bị sẵn sàng, chắc chắn Phan Tử lúc trước đã
từng dặn dò qua.
Tuy rằng bảo tôi là Tam Gia nhưng còn lâu lâu nữa Phan Tử mới có thể yên tâm để tôi tự ra quyết định.
Bất luận là chuyện có nguy hiểm tới thế nào, tôi đã bước tới đường
này rồi, có chết cũng vẫn phải chấp nhận. Giờ chỉ có thể tiếp tục đi
xuống kia, theo như cách nói của Bàn Tử, Phan Tử và Tiểu Hoa vừa bắt đầu sẽ không gặp phải vấn đề lớn nào, đợi xem bọn họ có quay trở về đường
hầm kia không, chỉ cần đi ra được thì tất cả mọi chuyện cũng không còn
vấn đề gì nữa. Nhưng nếu như bị mắc kẹt trong động khí độc đó thì…
Đêm đó Bàn Tử đã có thể đi lại, tôi vào trong lều xem tình hình anh ta, Bàn Tử chỉ vào bụng mình mà chửi. Tôi nói với anh ta:
“Giờ đây nếu chúng ta có thể thành công thì bụng của cậu cũng góp
công lớn đấy, tôi sẽ trao cờ khen thưởng cho cái bụng của cậu, ghi là
“đệ nhất bụng”. ”
Bàn Tử đáp:” Tam Gia, ngài đừng nói đểu tôi nữa, bụng dạ thế này lão
tử về sau tán gái sẽ gặp phiền toái là cái chắc, cô nào nằm trên bụng
tôi chắc sẽ phát hoảng. Tôi phải đi tìm tay xăm trổ nào sửa lại hình hài cho nó mới được, ngài nói tôi có nên sửa thành hình bàn cờ không? Sau
này cùng một lúc tôi còn có thể chơi cờ với mấy cô ấy ngay trên bụng
mình nữa :D”
“Tôi nghĩ cậu nên bôi đen hết đi, sau đó đính lên vài viên kim cương
trên đó, nói văn vẻ một chút thì là bầu trời đêm, như vậy tương đối là
thi vị.” tôi đáp
“Ý hay! Vẫn là Tam Gia có văn hóa, Bàn Tử đọc ít sách quả là chịu
thiệt.” Bàn Tử nói, lại nhìn nhìn ra bên ngoài lều trại, “Chuyện của
tôi, các ngài chưa nói cho cô ấy đấy chứ?”
“Chưa nói việc cậu còn muốn đi xuống đó. Cô ấy biết cậu trở lại nên
rất vui vẻ. Có điều là không nói cho cô ấy thì cô ấy sẽ chẳng biết chúng ta đang làm gì, cậu đừng tự mình đa tình nữa. Cậu so với tôi còn kém
vài tuổi, trâu già ham gặp cỏ non cũng có mức độ thôi.”
Bên ngoài đột nhiên vang lên giọng Vân Thái, Bàn Tử sờ sờ lên mặt,
sau đó lén nhìn qua một cái đáp:” Ngay cả mồ mả người khác lão tử còn
dám lấy, cô ấy sao không dám? Tôi nói cho ngài biết, lão tử đây mà đã
yêu thực lòng ai thì đừng hòng có người nào cản nổi, không ai có thể đem hành phúc tới cho cô ấy bằng tôi đâu.”
“Cậu thì có thể đem cho cô ấy hạnh phúc gì.” tôi bật cười nói, “Sau này dùng mỡ heo thay thức ăn sao?”
“Lão tử cũng có tay chứ.” Bàn Tử nói.
Tôi nghe Bàn Tử nói vậy, lại nghĩ tới mình, trong lòng vô cùng buồn
bã. Anh ta dường như hoàn toàn không nhận ra tôi, tôi cũng chưa nghĩ ra
giờ đã phải lúc để nói ra thân phận của mình chưa, vì dù sao trong lòng
tôi cũng chưa chắc hoàn toàn chắc chắn về tình hình cụ thể hiện nay.
Không biết công khai thân phận có mang tới biến cố gì không nữa.
Vì thế tôi cũng không buồn tranh cãi nữa, chỉ hỏi:” Thân thể cậu đã đỡ chưa?”
“Không phải hơn mười ngày chưa được ngủ thôi sao?” Bàn Tử đáp, “Chỉ
cần ngủ đẫy một giấc là sẽ không việc gì, tôi thanh niên anh tuấn, đâu
có như các ngài, nếm trải bao nhiêu cực khổ, chịu một chút đã xá gì.”
Nói xong lại tiếp, “Hơn nữa các người cũng không phải là tôi, cho nên
nếu ngài muốn khuyên tôi ở lại thì quên luôn đi, tôi đợi ở đây thì sốt
ruột chết mất, là ngài không biết tính tôi.”
Tôi gật đầu, Bàn Tử lại nói:” Thứ bên trong kia không đủ khiến tôi sợ hãi, nhưng con mẹ nó chứ, tòa cổ lâu đó thực sự rất tà môn. Không sợ
chậm, chỉ sợ liều lĩnh, cái gì mang được theo thì mang. Chúng ta cần
chính là càng nhẹ càng đỡ mệt.”
Lời này Bàn Tử đã nói qua một lần, tôi gật đầu, anh ta lại chỉ chỉ về hướng doanh trại của Cầu Đức Khảo rồi ra hiệu cho tôi tới gần một chút, anh ta nói thầm với tôi:” Tam Gia, ngài bảo tên nhỏ Bao Da kia tới chỗ
lão quỷ bên kia, chúng ta cần lấy thêm mấy khẩu súng, cần bọn hắn giúp
một tay.”
Tôi nói:” Tôi thấy là cố gắng không để mình và bọn họ phát sinh quan hệ, đó đều là những kẻ liều mạng cả.”
“Thế chúng ta bỏ mạng thì sao?” Bàn Tử nhổ một ngụm, “Lời này chắc
chắn là do tên Tiểu Hoa kia nói, Tam Gia ngài đừng nghe hắn, hắn là hàng con hát, đương nhiên không thích đánh đánh giết giết rồi. Gia tộc các
ngài có kỹ thuật gia truyền và to gan, tôi còn không được như vậy. Tôi
nói với ngài thế này, không có súng thì thôi, nếu đã phát hiện là có thì lão tử có phải bán mông đi cũng quyết sắm lấy vài khẩu, như vậy mới tự
tin hết mình được.”
Tôi biết nhiều ý tưởng của Bàn Tử cơ bản là đúng, liền nói với anh ta:” Cậu chuẩn bị làm gì vậy?”