Tôi không biết đây là loài động vật gì,
hình như là một loại kỳ nhông cỡ lớn, hồi xưa tôi từng ăn kỳ nhông ở
dưới quê rồi, nhưng chưa thấy con nào to như này, trông phát khiếp. Về
phần chiếc đèn pin nọ, tôi vừa nhìn thấy liền giật mình, đây chính là
chiếc đèn pin màu vàng cũ kỹ mà bọn tôi dùng khi trần truồng lặn xuống
lần đầu đây mà.
Đây nhất định là do Bàn Tử mang xuống,
xem sợi dây buộc trên mình kỳ nhông, chắc chắn là do có người buộc vào,
chẳng lẽ là kiệt tác của bọn Bàn Tử?
Tôi suy nghĩ một chốc, liền hiểu ngay.
Không ai tự dưng mà làm một việc như thế, rất có thể Bàn Tử muốn người
khác phải chú ý đến con kỳ nhông này.
Lẽ nào bọn họ đang mắc kẹt trong một nơi nào đó, mà chỉ có duy nhất cách này để cầu cứu với bên ngoài?
Có đánh chết tôi cũng không thể ngờ được, ánh sáng xanh lục là từ thứ này phát ra. Cứt thật, ánh đèn pin thế quái nào mà lại biến thành màu xanh lè được nhỉ?
Tôi liền trấn tĩnh lại, toàn thân tức thì thả lỏng, xụi lơ ra. Xem ra tôi đoán không sai, bọn họ thực sự gặp kỳ
ngộ ở dưới nước, hiện giờ rất có thể vẫn còn sống, chỉ là đang bị kẹt ở
một nơi, phải dùng đến cách này để cầu cứu. Rất có thể nơi đó vẫn có
không khí, chỉ là không biết vì sao lại thế thôi.
Tuy không biết Bàn Tử với Muộn Du Bình đã trải qua chuyện gì ở dưới nước, rồi làm sao mà lại đến được rồi kẹt lại ở chỗ kia, nhưng rất có khả năng bọn họ vẫn còn sống, thật tốt quá!
Với cái tính ranh như ma của Bàn Tử, trên mình con kỳ nhông kia chắc hẳn còn có manh mối nào đó liên quan đến
tình trạng hiện giờ của bọn họ, xem ra phải bắt nó mới được. Nhưng ở
dưới nước tay chân không linh hoạt, hơn nữa nhìn tốc độ bơi của con vật
kia, chỉ e không bắt nổi.
Kỳ nhông là trùm dưới nước, cắn người rất kinh, chưa kể con này to quá, nó cắn cho một phát chỉ e đi tong luôn cả ngón tay của tôi.
Kệ! Có thế nào cũng phải thử xem đã.