Để giúp Muộn Du Bình tìm lại ký ức đã mất, chúng tôi đến Ba Nãi nằm ở vùng trung tâm của Thập Vạn Đại Sơn, nơi được mệnh danh
là Siberia của Quảng Tây.
Tôi vốn cho rằng tình huống mất trí nhớ và đi tìm lại trí nhớ đã mất này rất khó xảy ra trên thực tế, nên ban đầu vẫn cảm thấy có gì đó khác thường. Quá khứ của người khác có lẽ không có gì hấp dẫn, nhưng câu chuyện đằng sau Muộn Du Bình chắc chắn không giống vậy,
việc này giống như đọc một cuốn tiểu thuyết huyền bí mà bản
thân bạn cũng bước vào trong đó, lòng vừa thấp thỏm lại vừa hưng
phấn.
Muộn Du Bình vẫn trầm lặng ít nói như xưa, người như hắn liệu
có mang chút tâm tính nào của người bình thường hay không thì tôi không
dám chắc, nhưng chí ít sự kiên trì mà hắn biểu lộ ra đã đủ khiến tôi
bội phục. Tôi cũng hơi do dự, giúp hắn đi tìm quá khứ đồng nghĩa
với việc kéo hắn từ cuộc sống bình yên này trở về với hiện thực, đây
rốt cuộc là chuyện tốt hay xấu?
Quá trình vào núi không nhắc lại
nữa, chúng tôi dựa theo manh mối gã họ Sở cung cấp, tìm được căn nhà sàn mà Muộn Du Bình ở trước đây, hơn nữa còn phát hiện ra
một cái rương sắt nằm trong ngăn bí mật dưới gầm giường cũ nát.
Sau đó xảy ra một loạt sự kiện, có kẻ đứng dưới gầm nhà muốn kéo
cái rương đi, may mà chúng tôi phát hiện kịp thời. Nhưng gã kia
rõ ràng là rất thông thạo đường xá trong thôn, trốn vào một con
hẻm rồi hoàn toàn mất dạng.
Trong khi chúng tôi còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì vừa
xảy ra thì ổ khóa của cái rương cũ nát Bàn Tử đang ôm đã gãy rời,
nháy mắt cái rương liền lộn nhào xuống đất.
Chuyện xảy ra quá nhanh, ba người căn bản chưa kịp phản ứng thì cái rương đã rơi xuống đất, nắp bật tung, một vật to cỡ nắm tay từ
bên trong rớt ra, lăn lóc dưới chân Bàn Tử.
Trước kia Muộn Du Bình từng nói hắn có chút ấn tượng mơ hồ
với cái rương này, trong rương có thể là thứ gì đó cực kỳ nguy
hiểm, bảo chúng tôi tuyệt đối không được mở ra. Do vậy vừa thấy nó rơi xuống, tôi đã giơ tay cúi người, làm tư thế phòng thủ.
Bàn Tử không có thời gian phản ứng, chỉ kịp rụt cổ lại, hai
người chúng tôi nhoáng cái đã đứng im không dám nhúc nhích.
Tôi cứ đinh ninh sẽ có một vụ nổ lớn, lúc này cũng không có nhiều thời gian cân nhắc, tất cả đều là phản xạ tự nhiên.
Nhưng nghiến răng rụt cổ suốt mấy giây vẫn chẳng thấy gì, không
cháy nổ, cũng không có ám khí bay ra.
Tôi thận trọng mở mắt nhìn xuống chân Bàn Tử, vật rơi ra
ngoài trông giống một khối gỗ xù xì, tôi chưa thấy bao giờ nhưng
hình như không phải vật nguy hiểm. Bàn Tử từ từ thả lỏng, tiến lên vài bước, tôi cũng chầm chậm buông tay, lòng đầy hoài nghi, chẳng
lẽ Muộn Du Bình nhớ lộn? Hay là để lâu quá, thứ nguy hiểm cũng
hết hạn sử dụng luôn rồi?
Nhìn sang Muộn Du Bình, hắn không có biểu cảm gì đặc biệt, nhưng rõ ràng cũng đang hoảng sợ.
Giống như một quả pháo tịt ngòi, chẳng ai dám bước lên xem
trước. Chúng tôi giằng co mất một lúc, Bàn Tử vừa rồi còn quả quyết
số mình sống dai mới nhích lại gần, tôi cũng nối gót hắn. Vật rơi ra từ rương trông hơi giống một cái hồ lô lớn bằng cốc miệng loe (1),
bề ngoài lại xù xì như có mụn nhọt, nhìn giống da cóc ghẻ, không
dễ chịu chút nào. Nhìn kỹ có thể thấy trong đám mụn nhọt trên
cái “hồ lô” xấu xí này thấp thoáng những vệt sáng của kim loại,
hình như là sắt.
Bàn Tử định thò tay ra nhấc lên thì Muộn Du Bình ngăn lại, hắn
hái một cái lá bí ngô bên cạnh lót tay rồi mới cầm “hồ lô sắt”
lên.
Nhìn cảm giác của hắn khi cầm nó lên thì đúng là sắt thật,
hơn nữa cũng không nhẹ. Đống mụn cóc kia trông như bị acid mạnh ăn
mòn, hoặc là khi đúc bị lẫn vào nhiều bọt khí, còn mấy cái đốm đỏ
vàng vàng là vết rỉ sét, vật này chính là một cục sắt hình hồ
lô. Bề mặt nó có vài hoa văn cổ đại, tuy đã mờ đến độ nhìn không
rõ nữa, nhưng có thể mơ hồ nhận ra đây đúng là một món đồ cổ.
Bàn Tử bực mình nói: “Cái quái gì thế này? Trông như đạn pháo, chẳng lẽ lại là lựu đạn thời cổ?”
Tôi lắc đầu ngay: “Đừng có đoán mò, anh thích chôn lựu đạn xuống gầm giường lắm hay sao?”
Vào thời Minh, hỏa khí đã phát triển cực thịnh, “Chấn Thiên Lôi”
và “Quốc Tính Bình” đều có lực sát thương rất lớn. Mấy món này
cũng từng qua tay tôi vài lần, nhưng đều đã rút ruột – nói cách
khác là không còn thuốc nổ nữa (vì không ai được phép mua bán đồ
thật, vậy khác nào buôn súng đạn). Mấy thứ này mới đầu mắc vào lưới
đánh cá ngoài biển của ngư dân Phúc Kiến, sau được dân buôn đồ cổ
đổi bằng vật dụng sinh hoạt. Nhưng cái món đồ sắt xù xì này trông
không giống hàng từ biển, nên chắc là không phải. Hơn nữa hắn dám chôn thứ này dưới gầm giường, lỡ gặp hôm trời hanh khô nó phát nổ thì sao? Muộn Du Bình tuyệt đối sẽ không làm chuyện thiếu đầu óc
như vậy.