Bạn đang đọc: Đạo Mộ Bút Ký

Quyển 5 – Chương 73: Rạn nứt

25/12/2023
 
 

Tôi dựng cả tóc gáy, nghĩ thầm đúng là gặp ma rồi, cái thứ này đúng là sinh vật sống?

Bàn Tử đã chạy vọt lên trước cả chúng tôi, vẫn không ngừng chạy, kéo chúng tôi chạy cùng, gào lên: “Ngẩn người cái gì đấy!”

Bàn Tử kéo chúng tôi chạy đi mấy bước, lúc này vẫn chưa kịp phản ứng, quay đầu lại nhìn, lại thấy một cảnh tượng càng thêm ly kỳ: lúc này, bộ mặt của tượng đã đã nứt vỡ ra, bên trong tượng đá hình như có cái gì
đó, trào ra ngoài ở ngũ quan khuôn mặt.

“Chó thật!” Tôi chửi mộ tiếng, nghĩ bụng đúng là dự cảm của mình quả không sai, lập tức vắt chân lên cổ mà chạy.

Chúng tôi đang ở giữa một nơi hoang tàn đổ nát, bên dưới là dây leo
và đá lởm chởm, thực sự khó mà tăng nhanh tốc độ được, chỉ đành chạy men theo thế núi, chỗ nào tiện thì chạy chỗ đấy, ngã dúi dụi mấy lần liền,
hai đầu gối bị va đập đến toác cả ra, mà vẫn phải chạy đến khi sức cùng
lực kiệt, quay đầu nhìn lại, mới nhận ra mình vẫn chưa chạy được xa mấy, có điều pho tượng đá kia vẫn ở nguyên tại chỗ chứ không có đuổi theo,
đứng ở khoảng cách này thì không còn nhìn thấy rõ nữa.

Trong lúc cuống cuồng mà chạy, vấn đề thể lực đã kéo dài khoảng cách
giữa chúng tôi, Bàn Tử với Phan Tử đều đã chạy trước tôi rất xa, vẫn còn đang cắm đầu cắm cổ chạy. Tôi gào lên gọi bọn họ đứng lại. Bọn họ bèn
chạy vọt về kéo tôi xềnh xệch đi, tôi kéo lấy họ, bảo bọn họ giờ trốn
trước đã, sau đó mới xem chừng pho tượng ở xa xa kia.

Thấy bức tượng cũng không đuổi theo, bọn họ cảm thấy ngạc nhiên,
chúng tôi thở hồng hộc, lại quay lại nhìn, bức tượng đá vẫn không chút
sứt mẻ.

Lúc này, bọn tôi mới thả lỏng một chút. Bàn Tử thở hồng hộc như cái
ống bễ lò rèn, mệt nhọc nói: “Sao thế? Tiểu Ngô, nó bất động kìa, đấy có phải là cơ quan gì không?”

“Chúng mình vốn đâu có đụng chạm vào nó, sao lại là cơ quan được? Mấy cả, cơ quan cũng không thể đến mức ấy được.”

Đây chắc chắn không thể là cơ quan bẫy rập, toàn bộ pho tượng khắc từ nguyên khối đá, hơn nữa, còn bị kẹp giữa hai cây đại thụ, nếu nó muốn
xoay đầu thì sẽ tạo ra động tĩnh cực lớn, thậm chí có thể vặn gãy hai
cái cây. Cho nên, nếu là cơ quan thật, thì nó cũng không thể chuyển
động, điểm này là không còn nghi ngờ gì nữa. Nhưng mà, dù tôi có nghĩ
thế nào, thì sự thật nó vẫn là đã quay đầu rồi, đúng là quái gở.

Thật ra tôi đã có chuẩn bị tinh thần với những chuyện sẽ gặp phải ở
trong nước Tây Vương Mẫu rồi, nhưng chuyện như thế này, vẫn là vượt quá
khỏi trí tưởng tượng của tôi.

Lúc này, Phan Tử lấy ống nhòm ra khỏi túi trang bị, nhìn về hướng pho tượng kia một lúc. Tôi bèn vội hỏi sao rồi? Rốt cuộc nó là cái gì thế?
Liền thấy vẻ mặt Phan Tử đầy kinh ngạc, thốt lên: “Ôi đệt mẹ? Biến rồi?”

“Cái gì?” Tôi lập tức giật lấy cái ống nhòm, nhìn về phía đó, vừa
nhìn thì thấy quả nhiên trước mặt chúng tôi là mặt sau của bức tượng,
thế mà, khuôn mặt dữ tợn kia đã biến mất rồi.

Tôi còn chưa đặt ống nhòm xuống đã bị Bàn Tử giật mất, trong đầu tôi
rối một nùi, chẳng lẽ những gì chúng tôi vừa nhìn thấy là ảo giác ư?
Không thể nào, cả ba người bọn tôi khiếp vía đến nỗi suýt đái ra quần,
chuyện này là thế nào? Khuôn mặt chúng tôi vừa nhìn thấy là sao? Chẳng
lẽ là hồn ma?

“Bà già nhà nó, chẳng lẽ có kẻ đã chơi mình à?” Bàn Tử nói.

Bọn tôi sợ anh ta lại lỗ mãng, bèn kéo anh ta ngồi xuống. Đá tảng ở
đây không vững, Bàn Tử lảo đảo một cái rồi trượt xuống, bọn tôi lại lập
tức giữ chặt lấy anh ta lại. Trong lúc vô tình liền nhìn thấy, ở trên
một tảng đá khổng lồ cách đây khoảng hơn mười mét, có một phù điêu chạm
khắc khuôn mặt to tướng, giống y chang khuôn mặt chúng tôi vừa nãy nhìn
thấy, cũng là nét mặt lạnh lẽo nhìn đăm đăm về phía trước, nét mặt trông như xác chết.

Lúc nãy cắm đầu cắm cổ mà chạy, không để ý đến các di tích khắp bốn
phía, cho nên không biết bức phù điêu này có đúng là vốn nằm ở đấy hay
không.

 
 

The comment box
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Loading...