Bạn đang đọc: Đạo Mộ Bút Ký

Quyển 5 – Chương 53: Vò Tây Vương Mẫu

25/12/2023
 
 

Mị đã về đây, Mị về đây. Mị không chơi game nữa, cố gắng lấp hố, nỗ lực mỗi ngày ít nhất 5 nghìn chữ..*****
.Hơn một tiếng vừa nãy cũng nghe thấy suốt cái tín hiệu như tiếng cười lạnh
oán độc này, đầu tôi hình như đã quen với âm thanh này rồi, đến lúc ở
trong thuyền tự dưng lại yên tĩnh, tôi đã cảm thấy có hơi không quen.
Không biết tại sao, bây giờ tôi nghe thấy cũng âm thanh ấy vang lên
trong bóng tối ở khắp chung quanh, âm thanh này làm tôi cứ có cảm giác
không ổn, bây giờ lại nghe thấy, trong lòng thấy cực kỳ dị thường.

Tuy rằng cảm giác cũng có thể là nghe nhầm, nhưng ở cái nơi như thế
này, không nên nghĩ cái gì cũng tuyệt đối. Tôi kéo khóa quân, bật đèn
pin, đi về phía đằng sau tảng đá kia để kiểm tra.

Tảng đá này rất lạ thường, không biết là loại đá núi gì. Ở đây toàn
là đồi đất, không biết những tảng đá lung tung này là từ đâu tới, không
thể là tự dưng mọc ra từ đất được.

Phía sau tảng đá là một khoảng đen nhánh như mực, là góc chết mà có
một cái đèn pin chiếu vào mà cũng không thể chiếu đến được. Đi vòng
quanh chiếu một lượt nhưng chẳng nhìn thấy cái gì, phía sau tảng đá có
khe hở rất nhỏ, không nhiều khả năng sẽ chứa nổi vật gì. Tôi đạp một
cước vào tảng đá, thấy nó không chắc chắn cho lắm, lại chiếu đèn khắp
bốn phía, cũng không nhìn thấy gì, tất cả đều rất tĩnh lặng, tôi bèn tự
nhủ hay là mình nghe lầm thật rồi. Lắc lắc đầu, tôi bèn đi về, A Ninh
hỏi tôi sao thế, tôi nói với cô ta có lẽ là do thần kinh hơi nhạy cảm
quá thôi, cứ tưởng ở chỗ đó có cái gì.

Quay lại ngồi sưởi ấm bên đống lửa trại, đôi bên không nói câu nào.
Tôi tựa mình vào tảng đá, vốn muốn nhắm mắt dưỡng thần một chút, sợ có
gì xảy ra cần bọn tôi hỗ trợ. Nhưng cơn mệt mỏi rã rời ập tới, chẳng mấy mà tôi đã mơ mơ màng màng, cũng không biết đã thiếp đi từ lúc nào.

Khi tỉnh lại, trời đã sáng, nhưng cũng không quá sáng, hình như chỉ
vừa mới bình minh. Lúc này gió đã ngừng hẳn, tôi nghe thấy tiếng Trát
Tây, bèn nhổm dậy nhìn coi. Chỉ thấy bọn họ đều đã đến cả rồi, hình như
dọn hết cả doanh địa bên ngoài vào đây, khắp bốn phía đều dựng lều bạt
và nhóm lửa. Anh người Caucasus đã được chuyển vào trong lều, A Ninh vẫn còn ngủ trong túi ngủ ở một bên, có người vẫn bận rộn ở khắp nơi.

Trên người tôi được đắp thêm tấm thảm, không biết là ai đắp cho. Tôi
ngọ ngoạy đứng lên, ngáp một cái, nhìn quanh quất. Vừa nhìn một cái, tôi liền bị cảnh sắc phong hóa ở xung quanh thu hút, không khỏi ngẩn người.

Ban ngày, tầm nhìn ở tòa thành ma cực kỳ rộng, núi đá phong hóa ở bốn phía trông còn hùng vĩ hơn cả hồi tối nhìn, những núi đá khổng lồ nhô
lên trên mặt đất như những Kim Tự Tháp sừng sững ở khắp xung quanh chúng tôi. Buổi tối nhìn thì chỉ thấy núi đá tối đen như mực, bây giờ nhìn
mới thấy đủ loại hình thái kỳ dị, cùng với sa mạc mênh mông vô cùng tận, cái cảm giác choáng ngợp vì sự nguy nga hùng vĩ này không thể dùng ngôn ngữ mà miêu tả nổi.

Đây vẫn chưa phải địa hình Yardang lâu năm, nếu đã trải qua mài mòn
tôi luyện của bão cát suốt hàng trăm vạn năm, không biết cảnh sắc sẽ còn hùng vĩ đến nhường nào?

Tôi ngẩn ra nhìn một hồi mới lấy lại được tinh thần, chú ý đến người
xung quanh, bọn họ đang vật chuyển đồ đạc từ trong con thuyền chìm trên
gò đất ra ngoài. Gò đất bây giờ còn cao hơn so với hồi tối qua tôi nhìn, ở trên có đóng đinh với dây thừng để dễ bề leo trèo, còn làm cả một cái giỏ treo, có người ở phía trên khai quật, Ô lão Tứ thì đứng dưới tiếp
ứng và sắp xếp, đồ vật được đặt trong giỏ trực tiếp chuyển xuống dưới.

Định Chủ Trác Mã cùng cô con dâu đang nấu bữa sáng và trà bơ, bà nhìn thấy tôi đã tỉnh, liền ra dấu bảo tôi qua ăn. Tôi qua đó uống chén trà, cầm một cái bánh mì, vừa ăn vừa đi đến bên Ô lão Tứ hỏi bọn họ đang làm gì vậy.

Nghe nói Ô lão Tứ là người trong nghề, được Cầu Đức Khảo chiêu hàng
về dưới trướng, có chút hảo cảm với tôi, thấy tôi đến thì gật gật đầu,
nói: thương thế của anh chàng Caucause kia khá nghiêm trọng, bác sĩ còn
đang kiểm tra vết thương trên bụng, có dấu hiệu nhiễm trùng, cho nên có
lẽ phải lui đội ngũ về chỉnh trang lại mới tiếp tục dự định được. Bọn họ không muốn tay không đi về, con thuyền chìm này cũng xem như là một
phát hiện, bọn họ muốn ghi chép lại một chút, mang ít đồ ra ngoài báo
cáo với công ty.

 
 

The comment box
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Loading...