Bạn đang đọc: Đạo Mộ Bút Ký

Quyển 5 – Chương 15: Xác trôi

25/12/2023
 
 

Sâu trong màn nước âm u, tấm lụa trắng bọc quanh xác ướp cổ không
biết đã ngâm trong nước bao nhiêu năm mà sớm đã nát tướp. Không phân
biệt được xác kia là nam hay nữ vì vẫn còn cách đó một khoảng khá xa,
chỉ thấy được hình dáng mờ mờ ảo ảo, không nhìn rõ được tình trạng cụ
thể của cái xác.

Chú Ba mướt mồ hôi lạnh, nhưng đã trấn tĩnh lại ngay lập tức. Rõ ràng nếu đây là mộ thuyền táng thật, thì có một cái xác bập bềnh trôi nổi ở
đây cũng không tính là chuyện quái gở.

Nhưng khi chú Ba dần bỏ tay đang che đèn ra thì lại thấy ở cuối luồng sáng trắng lạnh buốt như băng, trong bóng tối bên cạnh xác cổ kia lại
xuất hiện một cái xác ướp khác, trang phục tương tự, lẩn khuất trong làn nước biển âm u.

Chú Ba có dự cảm chẳng lành. Chú tiếp tục lia đèn thám hiểm, quả
nhiên phát hiện trong vùng tối bên dưới còn có rất nhiều xác cổ bọc lụa
trắng khác đang bập bềnh trôi, dễ chừng phải đến ba bốn chục cái. Vô số
những vạt áo lụa trắng toát cùng dập dềnh uốn lượn, cảnh tượng này thật
khiến người ta cảm thấy ớn lạnh như nước đá châm vào tim phổi.

Vì đèn thám hiểm đang bật nên lúc đó không tài nào biết được ánh sáng lạnh lẽo yếu ớt màu xanh lục vừa rồi rốt cuộc là phát ra từ chỗ nào
trên xác ướp nữa. Nhưng điều khiến người ta sởn gai ốc nhất chính là đám xác cổ kia lại không chịu đứng im, thi thể cứng đờ trong nước ấy thế mà còn đang chầm chậm di chuyển.

Tim chú Ba cũng muốn vọt ra khỏi cổ họng tới nơi rồi. Bên trong chiếc mũ sắt kín như bưng, đầu chú đầm đìa mồ hôi lạnh, bụng thầm nhủ may mà
mình đã kéo Giải Liên Hoàn lại, chứ nếu vừa rồi cứ thế bơi qua, tiến sát gần đám xác cổ này mới bật đèn thì chính mình không bị hù chết mới là
lạ. Mấy cái thi thể này chắc chắn đã ngâm ở đây phải gần ngàn năm rồi,
bình thường đáng ra phải rã hết từ lâu rồi chứ, sao còn bập bềnh ở đây
được, lẽ nào lũ này đã biến thành bánh tông hết cả rồi hay sao?

Bản thân chú lúc lặn xuống không hề chuẩn bị gì hết, vốn là không ngờ sẽ đụng phải tình huống hiểm ác thế này nên một cái móng lừa cũng chẳng đem theo, đi theo cái thằng chó Giải Liên Hoàn này đúng là thiệt thòi
hết chỗ nói. Chú Ba đã sớm đã quên tất cả những chuyện này đều là tự chú chuốc lấy.

Lại nhìn Giải Liên Hoàn, mặt mũi hắn cũng kinh hoàng lắm, đủ thấy
hành động xồng xộc tiếp cận vừa rồi cũng là do không nắm được tình hình
thực sự. Xem ra lão nước ngoài kia cũng không nói cho hắn biết là sẽ
đụng phải thứ gì.

Chú Ba nghĩ nhanh như điện, trong chớp mắt đã dự trù vài tình huống.
Lúc bấy giờ, đám xác cổ từ đằng xa đang dần dần trôi tới gần, không
nhanh không chậm, lụa trắng thong thả phất phơ. Nếu không phải do bốn
phía tối đen cùng với những nét mặt nhạt nhòa không thấy rõ thì khung
cảnh này thật cũng chẳng khác gì cảnh tiên nhân trong thiên cung đang
đạp mây mà đi.

Chú Ba quan sát một lúc bỗng trong đầu lóe lên một tia sáng, chú đã hiểu ra được một điều gì đó.

Chú hạ thấp người, lặn xuống mấy mét, áp sát lại gần quan sát thật cẩn thận.

Dường như những cái xác ướp cổ chưa hoàn toàn thối rữa, mặt mũi tuy
không rõ, nhưng ít nhất cũng có thể nhìn ra hình dạng con người. Mỗi cái xác lại bày ra một tư thế: có cái như đang bưng khay, có cái như đang
thổi sáo, có cái lại như đánh trống, đánh đàn cầm đàn sắt, phong phú vô
cùng, tuy rằng cứng đờ như thép, song vẻ đẹp trong từng tư thế thì tinh
tế không gì sánh kịp. Chú Ba liền hiểu ra mình đang nhìn thấy cái gì.

 
 

The comment box
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Loading...