Bạn đang đọc: Đạo Mộ Bút Ký

Quyển 5 – Chương 129: Vĩ thanh.

25/12/2023
 
 

Những chuyện sau đó, không có gì đáng nói.

Chúng tôi thở hổn hển, nhìn nhau, cảm giác mọi thứ cứ như là một giấc mơ. Bàn Tử mặt trắng bệch giục chúng tôi đi mau, không dám dừng lại dù
chỉ một khắc. Cả quãng đường sau đó chúng tôi vẫn luôn đi trong tình
trạng hoảng hố, nhất là ở quãng cuối cùng. Tôi chỉ có thể kể lại sơ sơ
một chút.

Chúng tôi gần như không dừng lại, đi thẳng một mạch về lối vào đường
nước cũ, chọn một hướng đi rồi bắt đầu men theo vách đá, tìm kiếm lối ra khác.

Sáu tiếng đồng hồ sau mới vào được một con đường khác, nhịn đói, ba
người cắm đầu cắm cổ mà đi, không nói gì cả, tránh tiêu hao thể lực vô
ích.

“Dựa vào mỡ mà sống cũng chỉ có thể chống cự được đến hai tuần, chỉ
còn mấy ngày khó khăn nữa thôi,” Bàn Tử nói, “Tôi đã trải qua những lúc
như thế này rồi, gắng nhịn một chút là được.”

Mới đầu tôi còn hoài nghi liệu chúng tôi có thể sống sót mà ra ngoài
được không, cùng lúc đó, tôi cũng chợt hiểu ra vì sao lần này chú Ba đến đây lại nói là “con đường không lối về”. Bởi vì lộ trình thực sự là quá dài, kể cả một người lưng đeo đầy thức ăn cũng không thể đủ cho cả cuộc hành trình được, chú đã dự liệu được từ trước những khó khăn gian khổ
trên quãng đường trở về.

Hành quân trong đường giếng, theo kế hoạch của Bàn Tử là trong vòng
một ngày sẽ ra được ngoài, nhưng đi lên tốn sức hơn đi xuống nhiều, sau
hai ngày chịu đói, chúng tôi thực sự không thể chịu đựng được nữa, bèn
bắt đầu nghĩ cách. Ở đây những thứ ăn được rất ít, có những cành cây khô quắt queo, cùng rất nhiều sâu bọ chen nhau trong các kẽ hở, trong sổ
tay thám hiểm có viết, ở nơi hoang dã không có thức ăn hoặc không kiếm
được cái gì có thể ăn, lúc đó, ăn sâu bọ là an toàn nhất. Chúng tôi bắt
đầu thử bắt vài con ăn, nhưng mà ở đây sâu bọ rất ít, cũng rất nhỏ,
chẳng khác gì hạt dưa.

Muộn Du Bình vẫn ngẩn ngẩn ngơ ngơ, về sau có khá hơn một chút, nhưng vẫn không nhớ gì cả. Chúng tôi kể lại với hắn chuyện đã xảy ra nhiều
lần, hắn vẫn không hiểu gì cả. Cũng may là không cần phải dìu hắn đi
nữa, hắn biết đường đi theo tụi tôi rồi.

Dựa vào sâu bọ, cầm cự được ba ngày, cuối cùng chúng tôi cũng nhìn
thấy những rễ cây sống xuất hiện trên vách tường. Bàn Tử đoán ở đây đã
rất gần với mặt đất rồi, chúng tôi đi loanh quanh một lúc, cuối cùng
cũng tìm thấy một miệng giếng thông với bên trên. Bàn Tử trèo lên, phát
hiện ra đây chính là khu rừng tháp mà chúng tôi từng đi ngang qua lúc
mới tiến vào rừng.

Lỗ hổng rất nhỏ, chúng tôi không chui vào được, thế là Bàn Tử dùng
đạn đập ra một cái lỗ nhỏ, xong cho nổ định hướng, nổ tung lớp đá, mới
đủ chỗ cho chúng tôi chung vào. Bên trên mặt đất đã hoàn toàn thay đổi
so với lúc trước, mực nước trong tất cả các ao đầm đã rút xuống mức thấp nhất, lộ ra bùn lắng và rễ cây chằng chịt. Lúc này, mặt trời đã lên
cao, tất cả lũ rắn độc đều chui xuống đất, có lẽ đây là lúc an toàn
nhất.

Trong khu rừng, ánh nắng chan hòa, cảnh sắc đẹp tươi, rất dễ khiến
người ta có ảo giác như đang ở tiên cảnh nhân gian. Nhưng chúng tôi biết rõ, cảnh bình yên nơi này là một thứ giả tạo. Càng bình yên, chúng tôi
càng không thể nghỉ ngơi được.

Chúng tôi tính thời gian, chắc chắn không thể ra khỏi thung lũng
trước lúc trời tối được rồi, cùng lắm thì chỉ có thể đi đến nửa đoạn
đường thôi, nếu gặp phải bất kỳ biến cố nào nữa, ba người chúng tôi vốn
đã trong tình trạng kiệt sức, chắc chắn sẽ bị giảm quân số.

Chúng tôi đã trải qua bao gian khổ mới sống sót, tôi không muốn đến
thời cơ quyết định lại có người phải hy sinh nữa. Nhưng việc đã đến nước này, cũng chẳng còn cách nào hơn, chỉ có thể cố gắng hết sức. Cũng may, trong thung lũng số lượng rắn mào gà không nhiều, hơn nữa, chúng tôi có thể đắp bùn phòng thân. Đoạn đường này, chỉ có thể nói hoàn toàn là
trông chờ vào số mệnh.

Tiếp theo là quá trình lặn lội đường trường, tôi không cần phải kể
nhiều nữa, mà tôi cũng thực sự không muốn nhắc lại nó. Lăn lê bò toài
trong đất bùn, chúng tôi ai nấy đều thương tích đầy mình, ve rận bò đầy
người cũng không có thời gian xử lý, màn đêm buông xuống lại càng căng
thẳng, vừa nghe động liền lập tức bước nhanh hơn.

Chúng tôi mất một ngày đêm hành quân cấp tốc xuyên qua thung lũng, về đến sa mạc, quả nhiên đã thấy người của Định Chủ Trác Mã đang ở bên
ngoài chờ. Đó là một cảm giác như vừa được sống lại lần hai. Bàn Tử vừa
ra khỏi thung lũng liền ngã vật ra đất ngất xỉu, mà đám người của Định
Chủ Trác Mã vừa nhìn thấy chúng tôi, gần như không thể tin vào hai mắt
mình.

 
 

The comment box
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Loading...