Bạn đang đọc: Đạo Mộ Bút Ký

Quyển 4 – Chương 56: Sau khi nghỉ ngơi

25/12/2023
 
 

Editor: Long Vy Hương

Beta: Thanh Du

~0O0~

Bác sĩ trong đoàn A Ninh kiểm tra vết
thương cho chúng tôi, tiêm một liều kháng viêm và vắc xin phòng bệnh lây truyền qua động vật, vết thương bị rách quá to cũng được rửa sạch và
khâu lại. Mông Bàn tử bị thương nặng nhất, khiến hắn chỉ có thể nằm sấp
mà ăn uống.

Chúng tôi đã sắp chết đói đến nơi rồi,
mặc dù thức ăn không nhiều lắm, nhưng người dẫn đường của nhóm A Ninh
nói nơi này gió nhẹ, nhất định có đường ra, không cần quá lo lắng làm
gì. Chúng tôi ngốn rất nhiều thức ăn chứa đường, các bộ phận trên thân
thể đã dần dần lấy lại cảm giác, chỗ đau đau hơn mà chỗ ngứa cũng ngứa
hơn, cực kì khó chịu.

Chú Ba vẫn còn mê man, có điều cơn sốt đã lui. Phan Tử quấn chặt ổng trong cái túi ngủ, liên tục bón nước cho ổng.

Suối nước
nóng chảy róc rách không ngừng, chúng tôi đều múc nước suối lau người.
Hoàn cảnh hiện tại tuy chẳng hề dễ chịu, nhưng tôi có cảm giác thân thể
được lau rửa sạch sẽ xong cứ lâng lâng như tiên.

Trong lúc đó tôi mới kể mọi chuyện mình
được chứng kiến cho bọn họ nghe, không hề dấu diếm. Nghe xong ai nấy đều im lặng, không bình luận gì cả. Bọn họ đều là người nước ngoài, lần này coi như được thấy mặt quỷ dị tà ác trong thế giới huyền bí cổ xưa Trung Quốc, muốn bọn họ ý kiến ý cò cũng bằng làm khó nhau.

Một chuyên gia nghiên cứu động vật trong
số đó có nói, loài quái vật bao gồm khỉ sống trong miệng quái điểu này,
có thể là một loại quan hệ ký sinh có từ thời viễn cổ, gần giống với con bái (*) chuyên bám lên lưng con sói. Quái điểu có lẽ không thể tiêu hóa được thức ăn, phải nhờ “khỉ trong miệng” giúp sức, sau đó quái điểu sẽ
sống bằng phân và nước tiểu của khỉ, quan hệ ký sinh này rất hay gặp ở
sinh vật sống dưới biển.

(*) Bái là
một loại động vật trong truyền thuyết Trung Quốc, là họ hàng gần với
Sói. Bởi vì chân trước của Bái đặc biệt ngắn, cho nên khi di chuyển phải bám lên mình con Sói. Bái không có khả năng tồn tại độc lập, một khi
không có Sói trợ giúp thì nó không thể hành động. Bởi vậy mới có câu,
“lang bái vi gian”.

Tôi chẳng ừ hữ gì, từ khi tiến vào Vân
Đỉnh thiên cung, mọi chuyện đều diễn ra quá nhanh, chúng tôi căn bản
không cách nào hiểu cho rõ ràng. Giờ tôi chỉ cảm thấy mình vừa trải qua
một giấc mộng, thật sự không muốn nghĩ về những vấn đề này nữa.

Nhưng theo lệ thường, tôi vẫn giao hẹn
với mấy lão chuyên gia: nếu mọi người đều sống sót trở về, sau này phát
hiện ra tình tiết nào mới thì có thể chia sẻ với nhau qua Email, chỉ
mong từ rày về sau quan hệ giữa chúng ta sẽ không phải là cạnh tranh hơn thua.

Chúng tôi nghỉ ngơi và hồi phục tại chỗ
mất nửa ngày, Phan Tử mới dẫn theo mấy người nữa đi vào trong khe dò
đường, kế đó chúng tôi lại một lần nữa khởi hành, tiến sâu vào hang núi.

 
 

The comment box
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Loading...