Bạn đang đọc: Đạo Mộ Bút Ký

Quyển 4 – Chương 55: Bí ẩn không lời giải

25/12/2023
 
 

Chúng tôi lui lại vài bước, phát hiện từ
những khe hở của vách đá chung quanh nhanh chóng tản ra một làn sương
màu lam nhạt với tốc độ kinh người. Chẳng mấy chốc, trước mắt chúng tôi
chỉ còn lại một màu xanh nhờ nhờ, bên dưới sương đã ngập đến gối và
không ngừng dâng lên, ánh sáng từ đèn pin đã trở thành vô dụng.

Ngay sau đó, chúng tôi nghe tiếng tù và sừng hươu văng vẳng truyền
tới từ đầu kia khe núi, âm thanh du dương không gì sánh nổi, vang vọng
trong lòng khe mãi không tan. Vô số bóng đen âm u tụ lại thành một hàng
dài theo tiếng tù và sừng hươu, thoắt ẩn thoắt hiện giữa màn sương nơi
đáy cốc.

Tôi chẳng còn thời gian mà phản ứng, nơi đây vốn chẳng còn lại ai, người thì chết, người đã chạy trốn cả, sao
bỗng dưng lại xuất hiện ngần này người? Chẳng lẽ trong này còn có nhóm
nào khác nữa? Nhưng cũng không phải… chừng này người thì quá nhiều rồi…

Bàn Tử đứng bên mặt đã cắt không còn giọt máu, tựa như đã hiểu ra đây là chuyện gì, lắp bắp mãi mới thốt ra được trọn câu: “Âm binh mượn
đường!”

Âm binh? Tôi chẳng hiểu mô tê gì, toan hỏi lại thì đã bị hắn bịt kín
miệng, ra dấu tuyệt đối im lặng. Chúng tôi đặt đèn pin xuống, lùi lại
nấp phía sau một tảng đá lớn.

Đoàn người kia khoan thai tiến về phía chúng tôi, không nhanh cũng
không chậm, tôi loáng thoáng thấy bóng người đi đầu cầm một lá cờ phiên. Đội ngũ bốn người một hàng, hành quân hết sức chỉnh tề, chẳng mấy chốc
đã vượt một quãng đường xa từ đầu đằng kia của khe núi tiến tới trước
mặt chúng tôi. Trong tầm chiếu của đèn pin, có thể thấy rõ sương mù
không ngừng dày lên.

Tôi vừa ngước nhìn đã thấy rợn gáy, chỉ thấy những người đi đầu mặc
giáp trụ cũ nát từ thời Ân – Thương, tay cầm cán cờ, phía sau có người
thổi tù và. Hàng trang nặng nề là thế, nhưng những người này di chuyển
nhẹ nhàng như bay, không hề gây tiếng động, tốc độ cũng rất nhanh. Nhìn
đến gương mặt bọn họ, tôi suýt nữa đã cắn phải lưỡi. Đó là những gương
mặt biến dạng, dài gấp đôi người thường, sắc mặt nhợt nhạt không hề biểu lộ cảm xúc.

Đội quân lướt qua trước mặt như u linh, dường như không phát hiện ra
chúng tôi, chui thẳng vào khe hở giữa hai cánh cửa Thanh đồng, ngàn
người như một, hệt như hình nhân bằng giấy.

Tôi và Bàn Tử chẳng dám hó hé gì, trong lòng chỉ mong cho bọn họ mau
mau mà biến đi. Đúng vào lúc này, bàn tay Bàn Tử đang bịt miệng tôi bất
chợt run rẩy, tôi tò mò nhìn sang, không ngờ lại thấy Muộn Du Bình cũng
mặc thứ giáp trụ y hệt, đi lẫn vào đoàn quân kia. Khuôn mặt bình thường
của hắn ta nổi bần bật giữa những gương mặt yêu dị xung quanh, liếc một
cái là nhận ra liền.

Tôi suýt nữa đã kêu lên, không lẽ Muộn Du Bình đã chết, hồn phách bị đám âm binh này dẫn đi rồi sao?

Nhưng nhìn kĩ lại mới thấy sau lưng Muộn Du Bình vẫn mang Hắc kim cổ
đao, động tác đi đứng bình thường, khác hẳn với đám âm binh bên cạnh.
Tôi biết, hắn ta vẫn sống.

Nhưng hắn định làm gì? Trong đầu tôi nảy ra một ý tưởng cực kì táo bạo… không lẽ hắn muốn trà trộn vào đám âm binh này?

Tên này điên rồi! Tim tôi bắt đầu tăng nhịp, nỗi sợ hãi bấy lâu lại
ùa về, hơi thở dần dần trở nên gấp gáp. Tôi định chạy ra ngăn cản hắn,
nhưng bị Bàn Tử giữ rịt lại không cho nhúc nhích.

Tôi thấy Muộn Du Bình cũng chú ý đến chúng tôi. Hắn ta quay đầu sang, nhìn vào tôi và Bàn Tử, bỗng dưng nở một nụ cười ý vị sâu xa, bờ môi
mấp máy, nói vẻn vẹn mấy chữ: “Hẹn gặp lại.”

 
 

The comment box
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Loading...