Editor: Earl Panda
Beta: Thanh Du
~0O0~
Tôi hôn mê suốt ba ngày ròng rã, đến khi tỉnh lại đã thấy mình nằm
trong bệnh viện. Khi vừa mở mắt ra tôi chẳng nhớ được gì, chỉ cảm thấy
đất trời cứ xoay mòng mòng, không ngừng nôn mửa, đầu óc choáng váng.
Hai ngày sau, bệnh tình của tôi mới dần dần khá lên một chút, thế
nhưng khả năng phát âm đã hoàn toàn biến mất. Dù tôi cố gắng nói cái gì
đi chăng nữa, âm thanh phát ra cũng chỉ là những tiếng kêu quái gở. Tôi
còn tưởng đầu óc mình bị va đập quá mạnh gây ảnh hưởng đến hệ thần kinh
ngôn ngữ nên cực kỳ lo lắng, nhưng bác sĩ lại nói đây chỉ là di chứng do não bị chấn động mạnh mà thôi. Mãi cho đến ngày thứ tư, tôi mới có thể
miễn cưỡng mở miệng hỏi bác sĩ xem tôi đang ở nơi nào. Bác sĩ nói đây là bệnh viện hội Chữ Thập Đỏ ở Bi Lâm, Tây An. Tôi được mấy người cảnh sát khiêng về, cụ thể tình trạng lúc họ phát hiện ra tôi thế nào thì bác sĩ cũng không rõ, chỉ nói đại khái là tôi bị gãy những mười hai cái xương, hẳn là do ngã từ trên cao xuống.
Ngực và tay trái của tôi bọc đầy thạch cao cho nên tôi cũng chẳng
biết mình bị thương nặng đến mức nào. Nghe bác sĩ kể, tôi mới hay mạng
mình vẫn còn lớn lắm. Tôi hỏi, lúc nào mới có thể xuất viện, bác sĩ chỉ
nhìn tôi cười cười, nói trong vòng mười ngày nửa tháng tôi đừng hòng
xuống giường.
Đến tối, người cảnh sát đã mang tôi về
đây đến thăm tôi, mang theo cả một giỏ hoa quả. Tôi lại hỏi câu cũ.
Giống như bác sĩ, anh ta cũng không biết trả lời ra sao, chỉ nói có mấy
người thôn dân ở Lam Điền tìm thấy tôi bên bờ một con suối. Khi ấy tôi
được đặt nằm trên một cái bè trúc, những vết thương trên người đã được
sơ cứu. Bác sĩ còn bảo, nếu lúc ấy không được sơ cứu, tôi đã chết từ đời thuở nào rồi.
Tôi lấy làm lạ. Những ký ức cuối cùng của tôi là khi chìm vào đáy
nước, theo logic thì cùng lắm cũng chỉ nằm vật ra bên bờ sông thôi, sao
lại nằm trên bè trúc được cơ chứ? Thứ hai, Lam Điền là vùng cách Giáp Tử Câu phải đến bảy mươi tám mươi dặm đường, chẳng nhẽ, bọn tôi đi men
theo con đường dưới lòng sông, bất giác đã đi cả một quãng dài như vậy
rồi sao?
Tôi ậm ừ chém bừa cái lý do một mình lên núi chơi sảy chân rơi xuống
vực, nói ngàn vạn lần tạ ơn người cảnh sát đã cứu tôi về, sau đó lôi
điện thoại ra gọi Vương Minh ngay lập tức. Nhắn cậu ta đến Tây An một
chuyến, mang theo ít tiền với quần áo cho tôi. Ngày hôm sau Vương Minh
đến nơi, tôi lấy tiền thanh toán viện phí với thuốc men, sau đó mua một
chiếc di động và một cái laptop.
Tôi hỏi Vương Minh mấy chuyện làm ăn gần đây thế nào. Cậu ta nói,
không có gì quan trọng, chỉ có cha tôi đang ráo riết tìm tôi. Tôi nghĩ
chắc là lâu lắm rồi không liên lạc gì nên ông cụ lo lắng. Vì thế tôi báo về nhà một cái tin bình an, nhưng lúc đó cha tôi lại không có nhà. Tôi
nói chuyện với mẹ vài câu, tiện hỏi về chú Ba, nhưng lại chẳng có tin
tức gì.
Xem ra mọi thứ vẫn y nguyên như trước khi tôi tới đây. Tôi cảm thán một tiếng.
Vài ngày tiếp theo, trong khi đang buồn chán muốn chết, tôi chợt nhớ
đến lão Dương. Trong lòng lại chua xót, tôi bèn ngồi trên giường bệnh,
lấy bộ trang phục leo núi đã nát tươm mà tôi mặc lúc rơi xuống núi ra,
tìm cuốn sổ nhật ký của lão Dương. Cuốn nhật ký vẫn còn đó nhưng đã bị
thấm nước nên chẳng còn nhìn rõ chữ gì. Tôi ráng căng mắt ra đọc một
hồi. Vẫn chẳng đọc được gì, tôi đành lấy điện thoại, lên mạng giết thời
gian.
Tôi tìm kiếm rất nhiều tư liệu, nhưng thông tin về đồ cổ ở trên mạng
không nhiều. Tôi miêu tả sơ lược lại hình dáng cây thanh đồng trong đầu, gửi cho vài người bạn xem, một lát sau nhận được hồi âm, đa số đều
không biết đó là thứ gì. Hơn nữa, bọn họ nghe miêu tả của tôi cũng không tin, chỉ có vài email là thu hút tôi nhất.
Trong số đó có một email từ Mỹ gửi tới, là một người bạn của cha tôi. Trò chuyện với tôi một hồi, ông ta viết trong mail rằng có một loại cây thanh đồng gọi là “Sáo trụ” bởi hình dạng nó trông như một cây sáo –
loại sáo thời cổ. Năm 1984, người ta đã phát hiện ra một cây như thế ở
một khu mỏ tại Phàn Chi Hoa, nhưng không lớn như tôi miêu tả, chỉ dài có một đoạn, phần cắm sâu dưới lòng đất cũng đã hoàn toàn rỉ sét.
Cho đến giờ vẫn chưa có một tài liệu lịch sử nào cho biết thứ này
dùng để làm gì, tuy nhiên căn cứ vào Sơn Hải kinh và những tài liệu chép lại từ truyện thơ của một số dân tộc thiểu số, thứ này với “Địa long
(rắn)” thời cổ có liên quan đến nhau.
“Nến Cửu Âm” hẳn là một loại rắn sinh sống dưới lòng đất sâu, do quá
nhiều năm chui rúc trong khe đá chật hẹp sâu hoắm, không có cơ hội nhìn
thẳng cho nên con mắt bị biến đổi giống như cá thờn bơn vậy. Người xưa
lấy máu tươi để dụ nó chui lên từ dưới lòng đất, sau đó bắn chết, làm
thành đèn nến. Nghe thì thật đáng trách, nhưng vào thời đó nguồn sáng
lâu dài là một thứ cực kỳ quý giá, đặc biệt với những người sinh sống về đêm hoặc phải sống trong những hang động quanh năm tối đen như hũ nút.
Tôi thấy ông ta phân tích cũng có vẻ hợp lý, có điều tôi không hiểu
nổi vì sao hễ động đến cái “trụ” kia là lập tức xuất hiện loại năng lực
vừa kỳ diệu lại vừa khủng khiếp ấy. Tôi gửi hồi âm, hỏi xem trong lịch
sử đã từng xảy ra những chuyện kỳ lạ tương tự hay chưa?
Ông ta gửi hồi âm nói vẫn còn một quyển sách đã hư hại nhiều, đó là
quyển bút ký dạng tiểu thuyết, bên trong ghi chép lại một sự việc đã xảy ra vào năm Càn Long thời nhà Thanh. Năm đó ở một khu mỏ vùng Tây An đã
đào được một cái hộp có hoa văn hình rồng bằng đá xanh trắng. Hoàng đế
Càn Long mở ra xem, ngay tối hôm đó đã bí mật triệu mấy vị đại thần vào
cung, luận bàn đến khuya. Sau đó, cung Càn Thanh cháy. Mấy vị đại thần
kia, ngoại trừ một người rất nổi danh ra, còn đâu toàn bộ đều không được chết già mà đều bị giết một cách thần bí.
Tôi xem khoảng thời gian, đại khái cũng trùng với thời gian sự việc
được ghi lại trong “Hà mộc tập” của Lý Tỳ Bà, hẳn là hai chuyện này có
liên quan với nhau. Xem chừng người cuối cùng đào ra hộp hoa văn hình
rồng đá trắng xanh và những người biết chuyện này đều đã bị diệt khẩu,
hoàng đế hạ quyết tâm lớn đến thế chỉ để bảo vệ một bí mật, cái hộp hoa
văn hình rồng đá trắng kia rốt cuộc là thứ gì? Liệu có liên quan đến lai lịch của cây cổ thụ thanh đồng không?
Tôi lại gửi mail hỏi ý kiến ông ta lần nữa, ông ta chỉ hồi âm đúng một câu: muốn biết phải đào sâu thêm nữa mới được.