Editor: Bảo Di
Beta: Thanh Du
~0O0~
Đầu lưỡi to lớn đang dán chặt vào mũi tôi, in đầy trong mắt là những
vảy màu nhu động. Tôi không biết diễn tả sự chấn động này với người khác như thế nào, trong thoáng chốc trái tim dường như ngừng đập, toàn thân
cứng đờ như đá.
Lần đầu tiên nhận thức được sức mạnh to lớn của loại năng lực này
trong thực tế đã khiến cho nỗi hoài nghi trong lòng tôi bị xóa sạch một
cách triệt để. Nhưng con mãng xà đen khổng lồ này lại quá mức chân thật, từ những phiến vảy cho đến mùi vị trong không khí, và cả tiếng cọ sát
vang vọng khắp nơi, tất cả đều không chút khả nghi. Tôi quả thực không
tưởng tượng nổi con vật này làm sao có thể xuất hiện đột ngột như thế,
nếu vừa nãy đèn còn sáng, chẳng lẽ nó lại “ầm” một tiếng biến ra từ hư
vô?
“Lão Dương” còn đứng bên ngoài la hét gì đó, tôi cũng không hơi đâu
để ý đến hắn, chỉ cảm thấy ánh mắt của loài bò sát này đang quẩn quanh
trên thân thể mình không chút thiện cảm. Khe nứt giữa vách đá này đã nhỏ thì chớ, giờ lại đột nhiên xuất hiện một con mãng xà khổng lồ trông y
như một con hắc long, chút không gian để tập thể dục cũng không còn nữa. Giờ chỉ cần con mãng xà kia tùy tiện quay đầu sang đây há miệng một cái là tôi đi đời nhà ma.
Trong lòng tôi nhanh như chớp nảy ra toan tính: khứu giác và thị giác của con mãng xà kia rất nhanh nhạy, không
lý nào không nhìn thấy tôi, giờ chỉ còn hy vọng nó không cảm thấy hứng
thú với người có hình thể như tôi. Mãng xà sẽ không săn những con mồi
quá nhỏ, tôi chỉ cần ngồi bất động, không làm nó hoang mang thì nhiều
khả năng nó sẽ bỏ mặc tôi, nhưng lỡ như chiêu này cũng vô dụng thì thật
sự là bó tay rồi.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng ngăn chính mình phát run. Cái
lưỡi khổng lồ của mãng xà liếm sượt qua bên tai tôi, lưu lại một vệt
nước bọt cực kỳ khó ngửi, nhưng may mắn thay nó chỉ ngẩng đầu chăm chú
nhìn tôi một lát, sau đó quay đầu hướng về nguồn sáng tỏa ra từ đèn pin
của lão Dương phía sau tảng đá.
“Lão Dương” vốn đang ẩn náu sau tảng cự thạch chặn ngay miệng hang,
thấy con mãng xà không tấn công tôi mà ngược lại quay đầu ngó về phía
mình tỏ ý thăm dò, ngay lập tức cảm thấy tình hình không ổn. Chắn giữ
miệng hang là một tảng cự thạch nhưng cũng chỉ lớn bằng cái đầu của con
mãng xà khổng lồ này, căn bản không ngăn được nó. Tôi nghe tiếng lão
Dương chửi thề rồi luống cuống lui về phía sau tảng đá, “cạch” một tiếng đèn pin đã tắt ngóm.
Bốn bề phút chốc chìm vào đêm đen, hai con mắt vàng khè của mãng xà
phát ra ánh huỳnh quang trong bóng tối. Tôi vẫn không dám thở mạnh, mơ
hồ thấy con mãng xà nhẹ nhàng húc hai cái, thấy tảng đá không có động
tĩnh gì, đột nhiên rụt cái cổ lại, bày ra tư thế tấn công.
Tôi nhớ lại động tác mãng xà vồ mồi trên tivi, lập tức hiểu ra tiếp
theo sẽ xảy ra chuyện gì. Trong phút chốc, cổ con mãng xà rụt lại rồi
bắn ra ngoài như một viên đạn, chỉ nghe một âm thanh trầm thấp vang lên, cả khe núi chấn động dữ dội, tảng cự thạch chắn ngang cửa bị hất bay
lên như một con diều giấy. Tôi nghe tiếng “Lão Dương” hét thảm, tiếp
theo đó là tiếng va đập liên hồi của những tảng đá vọng lại.
Tuy biết rằng người bên ngoài không phải lão Dương thật sự, nhưng
tiếng hét bi thảm đó cũng khiến cho lòng tôi bất giác hoảng hốt. Con
mãng xà phát hiện phía sau tảng đá trống rỗng, nhưng do đầu nó quá lớn,
không làm sao chui ra được. Thân thể cuộn tròn của nó cứ không ngừng
vùng vẫy, tôi phải vất vả tránh trái né phải mới không bị nó cuốn đi
theo, bằng không nếu để lớp vảy của nó kẹp lại từ hai phía thì xương cốt trăm phần trăm sẽ đứt rời từng đoạn.
Sau mấy lần thử nghiệm không thành, con mãng xà bắt đầu bực bội, bèn
ngóc đầu lên húc vào lớp tường đá gần cửa động. Thân hình con mãng xà
cuốn lại trông đã vô cùng đáng sợ, giờ đây nó lại còn múa may như một
con rồng, nhìn vào càng thấy đồ sộ khác thường. Lát sau lớp tường đá đã
bị nó húc thủng, cửa hang được nới rộng, mãng xà ra sức xoay một cái
chui đầu ra ngoài, vảy của nó cọ sát lên vách động khiến cho cả khối đá
bị dồn ép đến nứt toác.
Mãng xà sau nhiều lần cố gắng đã đẩy được tảng đá chắn trước mặt ra
ngoài, tôi cũng theo đó thoát ra, thấy “lão Dương” đang nằm trong đống
đá vụn, cơ hồ toàn bộ thân thể đều bị đá đè lên, hơi thở hết sức mong
manh. Nhìn thấy tôi, hắn ho khan vài tiếng như muốn nói điều gì, nhưng
miệng vừa mở máu đã theo khóe môi chảy xuống.
Tôi kiểm tra thương tích của hắn, thử di chuyển mấy tảng đá, nhưng
vừa liếc mắt đã thấy nửa thân dưới của hắn bị nghiền đến nát vụn, thật
sự không nỡ nhìn. Tôi thở dài, hỏi hắn: “Ngươi…… Ngươi còn gì muốn nhắn
lại nữa không?”
Hắn liếc qua tôi một cái, nghiến răng kéo từ trong khe đá ra cái ba lô hắn lấy được của ông chủ Vương rồi ném cho tôi.