Bạn đang đọc: Đạo Mộ Bút Ký

Quyển 3 – Chương 26: Li cổ

25/12/2023
 
 

Editor: Earl Panda

Beta: Tiểu Điệp

********

Hai con mắt của cái xác đã bị phân hủy
tiêu đi mất, chỉ còn lại hai hốc mắt tối om. Miệng xác mở lớn đến mức
khó tin, lộ ra hàm răng thiếu lỗ chỗ. Bộ mặt vì khô quắt nên biến dạng
méo mó, trông rất dữ tợn, khiến không ai dám nhìn thẳng vào. Mà dựa vào
hàm răng là có thể thấy, cái xác khô này không phải là xác khỉ, mà chính là xác người không chệch đi đâu được!

Lão Dương ngây người một lúc, nói: “Thế này là sao? Lão Ngô, cậu vừa mới nói nó là khỉ cơ mà? Này… cái này… là người nha.”

Tôi cũng lắp bắp: “Tôi… tôi cũng chẳng
biết. Vừa nãy tôi đánh rớt cái mặt nạ, rõ ràng là khỉ mà, một con khỉ
lông vàng hẳn hoi cơ. Này… này… Giời ạ, đúng là điên cái đầu.” Tôi vò
đầu bứt tóc cố gắng nhớ lại xem có phải lúc ấy vì sáng tối mập mờ quá
nên mắt mình nhìn lộn hay không.

Bỗng nhiên, trợ lý Lương khoát tay, ý bảo tôi đừng chạm vào thi thể. Sau đó, hắn cẩn thận đứng thẳng người lên,
lật mặt sau của cái mặt nạ ra nhìn. Tôi thấy đằng sau chiếc mặt nạ, ở vị trí miệng có gồ lên những hình xoắn ốc to bằng nắm tay, trông như vỏ ốc sên, bên trên lại có một lỗ nhỏ. Trợ lý Lương cầm chiếc mặt nạ ướm thử
vào mặt mình, sau đó quay đầu nói với chúng tôi: “Cái mặt nạ này hình
như phải há miệng ra mới đeo lên được.”

Lão Dương ngạc nhiên nói: “Gắn vào miệng á? Tức là nhét cả một cái cục vô miệng cho tắc thở á? Vầy khó chịu chết.”

Tôi trông mấy cái xác khô mồm ngoác ra
rất rộng, bèn nói với trợ lý Lương: “Lẽ nào mấy cái vỏ ốc sên này có gì
kỳ lạ chăng, anh thử đập vỡ nó ra xem. Cái mặt nạ này độ dài vừa đủ cho
mặt một con khỉ, nếu gắn vào miệng thì chỗ mắt lại bị che khuất mất.
Chắc chắn là có cách gì đó khác đấy.”

Trợ lý Lương nghe vậy bèn chọc chiếc bút
máy vào bên trong cái lỗ nhỏ, cố sức cạy ra. Cái “vỏ ốc sên” tức thì vỡ
vụn, để lộ bên trong có một khúc gì đó dài dài trông như cái càng cua.
Trợ lý Lương liền cạy nó ra thì phát hiện đó là một loại sâu bọ kỳ lạ
chưa thấy ở đâu bao giờ, đã bị hóa thạch, chỉ cần dùng lực mạnh một chút là đứt thành nhiều đoạn ngay.

“Xem ra, cái mặt nạ này không phải là do
tự nguyện đeo lên đâu.” Trợ lý Lương cau mày nói. “Cơ mà thứ này chắc
chắn là đồ nhân tạo. Hai người nhìn hoa văn ở mặt trong cái mặt nạ mà
xem, hoa văn này khá giống với hoa văn trên con rắn hai thân trên cây,
rõ ràng là người đúc cái mặt nạ này với người đúc ra cây thanh đồng có
liên quan mật thiết với nhau.”

Lão Dương cầm lấy cái mặt nạ, hứng chí
nhìn ngắm đến nửa ngày, nói: “Này hay đây là con sâu cụ từ thời Tây Chu, không chừng đến giờ đã tuyệt chủng rồi, chẳng trách chúng ta không nhận ra là phải. Ai da, mấy người nhìn coi nè, con sâu này chỉ còn có một
nửa.”

Nói xong, hắn nhìn chúng tôi, hỏi: “Thế nửa còn lại ở chỗ nào nhỉ?”

 
 

The comment box
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Loading...