Editor: Biển
Beta: Thanh Du
*****
Tôi chồm qua nhìn cho rõ, ánh mắt lập tức bị vật đó cuốn hút. Tôi còn kéo vành tai hắn đến trước mặt để xem cho
kỹ, vừa nhìn rõ, không khỏi hít vào một hơi khí lạnh. Chiếc khuyên tai
kia lớn bằng ngón tay út, hình dạng vuông vức nhìn sơ qua có lẽ ai cũng
tưởng đó chỉ là loại khuyên tai rẻ tiền một đồng hai đôi mua ở quán ven
đường; tôi phải nhìn kỹ mới phát hiện ra đây thực chất là một cái chuông lục giác.
Dù là hình dạng hay màu sắc, ngoại trừ
chuyện cái này hơi nhỏ một chút ra thì khá giống với loại chuông tôi đã
nhìn thấy trong động xác và trong ngôi mộ dưới đáy biển, có điều hoa văn trên đó hình như có hơi khác một chút.
Tôi lập tức tỉnh rượu đến quá nửa, hỏi hắn: “Cậu tìm đâu ra thứ đồ chơi này vậy?”
Hắn bị tôi kéo đến méo miệng, nổi sùng:
“Mẹ nó, cậu… cậu… cậu uống nhiều quá rồi! Cậu có biết tôi… ghét nhất bị
người khác kéo tai không, cậu còn… còn kéo nữa tôi sẽ xử cậu luôn đó!”
Tôi thấy mình có chút men rượu vào người thì ra tay cũng hơi thô bạo thật, vội thả tai hắn ra.
Hắn xoa xoa cái tai bị tôi kéo đến đỏ
hồng, khóe miệng co giật: “Khỉ thật, cậu đúng là đồ thô lỗ, nhìn thấy đồ tốt cũng đâu cần phải mạnh tay như vậy, ôi cái lỗ tai đáng thương của
tôi.”
Tôi không hơi đâu tranh luận với hắn, chỉ hỏi: “Nói mau, thứ này là sao, kiếm được từ đâu?”
Hắn cười hì
hì, đắc ý nói: “Chưa từng thấy chứ gì, tôi nói cho cậu biết mà tức chết, thứ này tôi tìm được trong hố hiến tế đó, lấy từ trên người một cái
bánh tông, sao nào? Cậu nhìn đi, sắc xanh lại pha đen, chính là đồ thanh đồng cổ thượng hạng, đảng cấp cao hơn hẳn mấy món đồ giả mà cậu đang
bán.”
Tôi càng nghe càng rối: “Bánh tông cái
gì? Chẳng phải cậu nói là chỉ đào ra được mấy cái nồi bát gáo chậu gì đó thôi sao? Sao lại lòi đâu ra một cái bánh tông nữa?”
Lão Dương còn tưởng tôi đang nghen tị với hắn, lại càng đắc ý: “Cái bánh tông kia quấn kín trong dây thừng, trông như cái kén tằm. Tôi đào ra được ở một hố đất khác, đại khái là người
này lúc còn sống thân phận cũng khá cao, thứ này đeo… đeo trên tai cái
bánh tông đó, tôi thấy vừa mắt bèn tháo xuống. Sao hả, cậu mắc chứng gì
mà căng thẳng dữ vậy? Thứ này có lai… lai lịch thế nào? Có đáng tiền
không?”
Đầu tôi rối tung, trăm ngàn ý nghĩ cùng
nảy sinh một lượt. Tôi cau mày, thầm hỏi đó rốt cuộc là nơi nào? Loại
chuông này xuất hiện ở đó, chẳng lẽ cái hố đá mà hắn kể có mối liên hệ
với những chuyện mà tôi từng trải qua?
Lúc này lão Dương mới phát hiện ra điểm
bất thường, kỳ quái hỏi: “Sao mặt mũi cậu nhăn nhó khó coi vậy? Dù thấy
tôi có đồ tốt cũng đâu cần tỏ thái độ đó, nếu cậu thực sự thích thứ này
thì để tôi tặng cậu luôn.”
Tôi nói: “Không phải, mẹ nó chứ, chẳng
giấu gì cậu, cái khuyên tai của cậu không phải vật tầm thường. Tuy tôi
không rõ lai lịch của nó nhưng đã từng thấy nó ở chỗ khác, chuyện là thế này…”
Tôi đem chuyện Lỗ Vương cung và chuyện
trong hải đấu ra kể tóm tắt lại cho hắn nghe, đặc biệt nhấn mạnh đến mấy cái chuông kia, chỉ thấy sắc mặt hắn lúc trắng lúc xanh, tóm lại là mờ
mịt.
Một lúc lâu sau hắn mới than: “Bà ngoại
con ơi, tôi còn tưởng ba năm ngồi tù của tôi cũng đủ ớn cả đời rồi, ai
ngờ đem ra so với chuyện của cậu thì chẳng là cái đinh gì hết. Cậu mà bị bắt thì chỉ có nước xử bắn thôi nha.”
Tôi thật không ngờ lại hắn lại hâm mộ
mình đến thế, bèn nói: “Chuyện này thì có gì mà hay ho, nếu sớm biết đổ
đấu phải khổ sở đến thế thì có đánh chết tôi cũng không bao giờ chui
xuống đó.”, rồi chỉ vào tai hắn: “Cái chuông của cậu mới quái gở, chỉ
cần rung lên lập tức khiến cho người nghe trở nên mê muội. Tôi không
hiểu sao cậu đeo nó ngay bên tai mà đến giờ vẫn không việc gì?”
“Không đến nỗi quái gở như cậu nói chứ, để tôi lấy xuống cho cậu xem thử!”, nói đoạn liền tháo khuyên tai xuống.
Tôi soi chiếc khuyên tai dưới đèn, lại
đưa lên mũi ngửi ngửi, lập tức hiểu rõ nguyên nhân, thì ra bên trong cái chuông này có rót nhựa thông nên không thể rung lên thành tiếng. Tôi
lại cẩn thận xem xét cả hai mặt, càng xem càng thấy nó giống y hệt với
cái tôi đã gặp trong cổ mộ.
Lão Dương thấy tôi lật qua lật lại xem
tới xem lui, tưởng tôi thích thứ này bèn đeo lại vào tai rồi nói với
tôi: “Nếu cậu thật sự thích nó thì ở chỗ đó vẫn còn vô khối, toàn là
bánh tông vẫn còn nguyên đai nguyên kiện chưa bị ai phát hiện. Tôi đã
đánh dấu đường đi, tụi mình có thể tìm đến lần nữa, nói không chừng còn
có thứ bảo bối khác.”, nói rồi nhìn quanh bốn phía, hạ giọng, ra vẻ thần bí: “Nói thật, thằng bạn nối khố của cậu đang ở vào hoàn cảnh cực kì tệ hại, mấy ngày nay tôi tính quay lại đó làm thêm chuyến nữa.”
Tôi tưởng hắn đang nói đùa, liền đáp:
“Thôi dẹp đi, tôi không muốn ăn cơm tù chung với cậu đâu. Mà cậu cũng
đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, cứ sống yên ổn là tốt rồi!”
Lão Dương nhích lại gần tôi, trịnh trọng
nói khẽ: “Đừng…đừng nói thế, cậu nghĩ lại đi, cậu còn được gia đình lo…
lo cho, muốn thế nào cũng được, còn tôi đã lãng phí mất ba năm rồi, giờ
chỉ có hai bàn tay trắng, không thể không… không tính toán cho tương
lai!”
Tôi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn không
giống như nói đùa, liền mắng: “Cậu mơ à, mẹ nó chứ phí mất ba năm đi
đóng gạch, tôi nói cho cậu biết, ra tù còn bị bắt lại coi như cố tình
tái phạm, mà như thế là bị phạt nặng. Lỡ cậu sơ ý bị bắt lần nữa, không
chừng người ta còn cho đi dựa cột luôn ấy chứ.”
“Nếu xui xẻo đến thế thì cũng đành chịu
thôi.” lão Dương nói, “Tôi cũng đâu còn lựa chọn nào khác, túng quá hóa
liều mới phải tính đến nước này. Tôi nghĩ kỹ rồi, đầu tiên ta đến Hàng
Châu ở vài ngày, sau đó đi Tần Lĩnh,thế nào cũng phải đổ cho được mười
mấy vạn. Hôm nay tôi tìm cậu cũng chính vì chuyện này, cậu là anh em tốt của tôi, mong cậu có thể đi cùng, đổ được thứ gì thì chúng ta chia
nhau.”
Tôi nhìn vẻ mặt rầy rĩ của hắn mà nổi
sùng: “Cái gì mà không còn lựa chọn nào khác, không phải cậu đang thiếu
tiền đấy chứ? Thiếu bao nhiêu cứ nói, nể tình anh em tôi tính lãi cho
cậu bằng 95% lãi suất cố định của ngân hàng trung ương thôi.” (đồ gian thương =))))) tưởng ẻm bảo thiếu đâu tôi giúp phần nào, hóa ra là thiếu đâu tôi cho vay tính lãi =)))))))
Lão Dương đẩy tôi một cái, khinh khỉnh
nói: “Cậu dẹp đi, cậu có bao nhiêu tài sản tôi còn không rõ sao. Hỏi vay cậu tám hay mười vạn cậu còn kham được, chứ nhiều hơn nữa cậu lấy đâu
ra? Rõ thật là, còn làm bộ hào phóng.”
Tôi mắng: “Tám vạn mười vạn cậu còn chê
ít, mẹ nó chứ cậu định làm gì? Phải lòng siêu sao à? Mẹ kiếp cậu ăn no
rửng mỡ rồi vẽ thêm chuyện đấy hả, làm ơn chín chắn giùm một chút đi.”