Editor: Biển
Beta: Thanh Du
*****
Chỉ vài chữ ngắn gọn lại thu hút toàn bộ sự chú ý của tôi.
“Cá ở chỗ tôi…”
Cá gì? Chẳng lẽ là Xà mi đồng ngư?
Theo hình vẽ khắc trên đá trong cổ mộ, ba con Đồng ngư kỳ lạ này có đầu đuôi nối liền với nhau, hiện giờ trong
tay tôi đã có hai con, hẳn là còn một con Đồng ngư nữa đồng bộ với hai
con này. Ý nghĩa của câu nói khó hiểu trên là gì? Không phải là muốn ám
chỉ con cá cuối cùng đang nằm trong tay hắn đấy chứ?
Người đưa ra thông tin đã có tấm hình
này, lại biết cả chuyện về Đồng ngư, liệu có phải là một trong số những
người mất tích vào năm đó hay không?
Tôi cẩn thận
xem qua trang web một lượt, thời gian đăng tin là hai năm trước. May mà
trang web này chưa bị đóng cửa, không thì thông tin này chắc chắn đã sớm biến mất trên mạng rồi. Nhưng thông tin này ngoài một câu đó ra thì
không có bất cứ chữ ký hay phương thức liên lạc nào khác.
Tôi cảm thấy có phần khó hiểu, nếu là tìm người sao lại không để lại cách thức liên lạc, thế này chẳng phải là phí công sao?
Tôi chuyển sang lục lọi trên Google, hy
vọng có thể tìm được nhiều thông tin hơn, nhưng lục đi lục lại một hồi
cũng chỉ tìm được duy nhất một tin ấy.
Tôi không khỏi chán nản, song đây đã là
phát hiện lớn lắm rồi, ít ra có thể chứng tỏ vẫn có người biết đến
chuyện của 20 năm trước, vậy thì người này rốt cuộc là ai?
Không lâu sau, cơn bão chết tiệt kia cuối cùng cũng chịu tan. Ngày hôm sau, có tàu Quỳnh Sa xuất phát từ Thanh
Lan thuộc Văn Xương ghé qua, chúng tôi thấy không thể chờ mãi ở đây, bèn thu dọn hành lý chuẩn bị trở về.
Trước lúc rời đi chúng tôi có đến quân y
viện tìm A Ninh nhưng không thấy, hỏi bác sĩ mới biết mấy ngày trước,
lúc cơn bão vẫn chưa dứt, có một người nước ngoài đội mưa bão đột ngột
xuất hiện đón cô ấy đi rồi, ông ấy còn tưởng người đó đi cùng chúng tôi. Hơn nữa gió lớn làm đứt dây điện thoại, mà chỗ bọn họ thì không ai rảnh rỗi đi làm việc tốt nên cũng không thông báo cho chúng tôi.
Trong lòng tôi hiểu rõ, hẳn là người tiếp ứng của A Ninh trên đảo đã đưa cô ấy đi. Mấy ngày qua hòn đảo nhỏ này
bị bão cô lập, dù chúng tôi có muốn ngăn cản cũng đành chịu.
Bàn Tử bực tức mắng mỏ, nói thế là quá dễ dàng cho cô ả rồi. Tôi thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, vì tôi vốn
không biết nên xử trí cô ấy như thế nào cho phải, giết thì dĩ nhiên
không được, cũng không thể nghiêm hình bức cung. Chuyện xảy ra thế này
chính ra lại hợp ý tôi, đi thì đi đi, dù sao cô ta cũng đâu có làm gì
được chúng tôi.
Có điều, hình như công ty của họ vào hải
đấu không chỉ đơn giản là đi cứu người, rốt cuộc bọn họ có mục đích gì?
Giữa chú Ba và bọn họ đã xảy ra chuyện gì? Những người còn lại hiện giờ ở đâu? Những bí mật còn bị che giấu không biết đến khi nào mới lộ ra khỏi mặt biển Tây Sa tĩnh mịch xanh thẳm.
Nói tóm lại, chúng tôi theo tàu Quỳnh Sa
vòng về đại lục. Hai ngày sau, tại sân bay ở hải cảng, tôi chia tay với
Muộn Du Bình và Bàn Tử, lên máy bay đi Hàng Châu. Cuộc sống hiện đại
thật là thuận tiện, bốn tiếng đồng hồ sau tôi đã về đến nhà.
Hoạt động mạnh liên tục trong thời gian
dài đã khiến tôi kiệt sức, mấy ngày sau đó tôi ngủ mê man, mỗi ngày chỉ
thức dậy có một lần, đều là bị cơn đói đánh thức, sau đó vớ đại thứ gì
đó trong tủ lạnh để bỏ bụng, ăn xong lại lăn ra ngủ, thấm thoắt đã qua
hai tuần. Có người bạn còn tưởng tôi đã chết dí trong nhà bèn tìm đến,
tôi mới chợt nhận ra mình đã nghỉ ngơi đủ rồi.
Ngủ quá nhiều nên cả người tôi đều khó
chịu. Đầu tiên tôi gọi điện thoại cho Vương Minh hỏi về tình hình làm ăn của cửa hàng, ngoại trừ buôn bán ế ẩm ra thì tất cả bình thường. Thật
ra thì buôn bán ế ẩm cũng là chuyện dễ hiểu, ông chủ đi vắng mà buôn may bán đắt mới là lạ. Sau đó tôi lại gọi cho cô Ba, bà Sáu, dượng Bảy, hễ
là người thân thích có lui tới với chú Ba tôi đều hỏi qua một lượt, xem
thử họ có biết hiện giờ chú Ba đang ở đâu không, nhưng đều không có kết
quả. Cuối cùng tôi gọi đến cửa hàng của chú Ba, một cậu nhân viên của
chú nhận điện thoại, tôi hỏi: “Chú Ba tôi đã trở lại chưa?”
Cậu ta chần chừ một chút mới đáp lời:
“Ông Ba vẫn chưa trở lại, nhưng có một quái nhân tự xưng là anh em với
cậu, hỏi chúng tôi cậu đang sống ở đâu. Tôi không biết lai lịch hắn như
thế nào, nhưng trông hắn có vẻ gian gian, không giống người tốt nên tôi
đã thay cậu đuổi hắn đi rồi. Trước khi hắn đi có để lại một số điện
thoại, hay là cậu cứ gọi thử xem sao?”
Tôi ngẩn ra một chút, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, tôi có rất nhiều bạn bè sơ giao ở các lĩnh vực khác nhau, nhưng
biết tìm đến chỗ chú Ba để hỏi tin tôi thì cũng không được mấy người,
suy nghĩ một chút bèn hỏi hắn: “Người đó bao nhiêu tuổi?”
“Tôi không nói chính xác được, đại khái
chắc cũng tầm tầm tuổi cậu, nhìn qua có vẻ từng trải hơn cậu một chút,
đầu tóc húi cua, mắt tam giác, mũi rất cao, có đeo kính, còn đeo một
chiếc hoa tai, nhìn qua chẳng biết là Trung hay Tây, chẳng ra làm sao
cả.”
“Chẳng ra làm sao cả?”, tôi lặp lại câu
nói của cậu ta, thầm hỏi rốt cuộc đó là ai mới được chứ. Đang ngẫm nghĩ
trong lòng bỗng dưng giật thót, bèn hỏi cậu nhân viên kia: “Người đó nói chuyện không được lưu loát lắm phải không?”
“Đúng, đúng, đúng…, chỉ mỗi một câu mà tên kia cà lăm đến mấy chục lần mới nói cho xong.”
Tôi đã biết đó là ai, trong lòng không
khỏi vui sướng, vội ghi lại số điện thoại rồi gọi sang. Chỉ chốc lát sau đã nối máy được, từ đầu dây bên kia truyền lại một giọng nói nửa thân
quen nửa xa lạ: “Ai… ai… ai đó?”
Tôi cười ha ha: “Tôi đập chết cậu bây giờ! Đến cả giọng tôi mà cũng không nhận ra là sao?”
Hắn lặng đi mất một lúc, sau đó phấn chấn hú lên vài tiếng, kêu to: “Ba… ba… ba năm không nghe cậu nói chuyện,
tất nhiên là nghe… nghe không ra, cậu xem giọng của cậu đi, đúng là
trưởng thành cả rồi.”
Sống mũi tôi cay cay, thật muốn rơi nước
mắt, liền mắng: “Cậu còn mặt mũi nào mà nói tôi, mấy năm qua không thèm
liên lạc thư từ với tôi lấy một lần, tôi còn tưởng cậu đã chết mất xác ở đâu rồi chứ!”
Ở đầu dây bên kia chính là lão Dương, tên thật của hắn là gì tôi đã quên mất rồi. Tôi với hắn là bạn nối khố cùng nhau lớn lên, chuyện gì cũng cùng nhau trải qua, có một thời gian còn
thân thiết gắn bó với nhau như với chính bản thân mình vậy. Nhà hắn
tương đối khó khăn, sau khi tốt nghiệp đại học không tìm được việc làm
thì đến làm công trong cửa hàng của tôi. Đừng nghĩ hắn nói năng không
lưu loát, thực ra miệng lưỡi lừa tình ngoại hạng, hai người ngưu tầm
ngưu mã tầm mã, kinh doanh bát nháo cũng tự do tự tại sống qua ngày.
Không ngờ ba năm trước, tên nhóc này lại
học thói xấu, theo một người anh họ ở Giang Tây đi Tần Lĩnh đổ đấu cho
biết, kết quả là bị bắt. Ông anh họ trực tiếp lãnh án chung thân, còn
hắn dựa vào miệng lưỡi dẻo quẹo của mình, tự biến mình thành một anh
thanh niên lương thiện bị đám bất lương trong xã hội lừa bịp dụ dỗ, cuối cùng vớt vát chỉ phải ở tù có ba năm. Thời gian đầu tôi còn đi thăm
hắn, nhưng tên nhóc này sĩ diện ngất trời, không thèm ra gặp tôi. Sau
này tôi lại dọn nhà, cứ thế mà mất luôn liên lạc, không ngờ giờ hắn đã
được ra tù.
Lại nói đến chuyện hắn đi đổ đấu, tôi
cũng có trách nhiệm rất lớn. Từ nhỏ tôi vẫn luôn khoác lác trước mặt hắn rằng ông nội tôi lợi hại như thế nào, còn đem bảo bối của ông nội ra
khoe với hắn, xem ra từ lúc đó hắn đã có ấn tượng rất sâu sắc về nghề
này. Tên nhóc này gan to cùng mình, hồi còn nhỏ luôn là tôi gợi ý cho
hắn gây chuyện rồi gặp rắc rối, nhưng tôi hoàn toàn không ngờ chuyện
nguy hiểm chết người như thế mà hắn cũng dám đâm đầu vào làm.
Những điều tôi muốn nói với hắn suốt ba
năm qua, đã bắt đầu thì không thể dừng lại được! Tôi nói cực kỳ khí thế, nói đến mỏi miệng, di động cũng đã nóng lên mà vẫn chưa thỏa lòng, mãi
mới bảo hắn: “Mẹ nó, buổi tối cậu rảnh không, thằng bạn chí cốt này muốn mời cậu dùng cơm, chúng ta đi ra ngoài nhậu một trận cho thoải mái.”