Tối hôm đó tôi lại mơ thấy giấc mơ kia, tôi không hiểu sao trong giấc mơ cô yến lại đưa quả tim máu đỏ lòm đang còn đập thình thịch cho tôi, nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy quả tim máu đó là toàn thân tôi lại cứ thấy rét run, mãi đến tận gần sáng tôi mới chợp mắt được chút, đang say sưa ngủ thì bị giật tung chăn ra lạnh tê tờ rym
Dậy dậy đi con heo lười kia
Để yên cho anh ngủ thêm chút nữa. tôi không cam tâm giật lại cái chăn rồi ngủ tiếp, hix đúng là không có người quan tâm thì thấy buồn , nhưng mà có người quan tâm thì lại thấy phiền quá thể.
Anh không dậy là em về hà nội đấy
Nghe vậy tôi không muốn cũng lồm cồm bò dậy ngáp một cái rồi nói
Thôi anh đùa đấy, sợ nhất em rồi
Trang mỉm cười nhìn tôi nói: dậy đưa em đi ăn sáng anh định để em chết đói ah
Hừm ăn nhiều khéo lại béo ú ra đấy
Hix em béo lắm ah
Uh về quê mấy hôm mà em mập lên rồi đó, cơ mà mẹ anh không thích con dâu gầy quá đâu .
Ai lấy anh chứ em không quan tâm béo trông xấu lắm
Không quan tâm thật ah ? mà thôi béo khỏe béo đẹp không sao đâu, đợi anh chút rồi mình đi ăn sáng
Tôi vội chuồn nhanh dậy đi dánh răng rửa mặt, dù sao con gái cũng rất không thích bị người yêu chê là béo nên không dại lại ở dây dưa thêm vào cái chủ đề mập với béo này nữa
Quê tôi ăn sáng đơn giản lắm không có phở , xôi, hay nhiều món khác như ở hà nội
Thường hì các gia đình tự nấu lấy đồ ăn, nhớ cái hồi tôi đang còn đi học sáng nào cũng phải ăn món cơm rang , nói vậy chắc nhiều bạn nghĩ giống như cơm rang thập cẩm ngoài hà nội, nhưng đâu phải vậy nó chỉ đơn giản là rang cơm thừa tối hôm qua ăn rang lên rồi cho chút nước mắm vào thôi, ăn nhiều tới mức mà khi đi học đại học cứ mỗi khi nhìn thấy cơm rang là tôi lại thấy váng đầu. Những năm về sau kinh tế có khá hơn thì có thêm nhiều món như bánh đúc, bánh cuốn , bánh xèo ….
Nhưng mà mỗi lần về quê tôi vẫn thích được ăn nhất là món cháo lươn và bánh cuốn . Bánh cuốn quê tôi không có nhân thịt bên trong, nước chấm cũng không có chả như bánh cuốn hà nội đơn gản chỉ là bột gạo tráng mỏng ra rồi cuộn lại sau đó quệt thêm ít hành khô chiên rồi chấm nước mắm ăn, Chỉ đơn giản thế thôi mà ngon tuyệt vời. Bình thường tôi chỉ ăn có 1 đĩa thôi là no rồi nhưng mà hôm tôi dẫn trang đi ăn em ăn hơn 2 đĩa rồi mà vẫn muốn ăn tiếp, đến nỗi bác chủ quán cứ nhìn trang tủm tỉm cười làm tôi cũng chỉ biết gượng cười trong đau khổ . Sau cái hôm đó bữa sáng nào em cũng bắt tôi dậy đưa đi ăn bánh cuốn. Đang ăn sáng thì bất ngờ tôi nhận được điện thoại của Thủy,
Alo anh khỏe hẳn chưa
Uh anh khỏe rồi,
Em đang trên đường về quê này,
Vậy hả em về quê thăm người nhà ah
Em về quê thăm anh không được ah, hay là sợ có người ghen
Ai ghen em anh thì làm gi có ai yêu đâu mà ghen, câu nói vừa nói ra khỏi mồm thì tôi đã cảm thấy xương sườn mình nhói đau, đúng là tuyệt chiêu của mấy đồng chí con gái.
He he Em biết trang đang ở nhà anh mà khỏi cần giấu, thôi trưa đi đón em, nhớ chiêu đãi em mấy món ngon ngon.
Thực ra thì thủy về quê cũng tốt, đã lâu lắm rồi chắc em cũng không có về thăm họ hàng hơn nữa nếu ông tôi biết thủy là cháu ông Hùng chắc sẽ vui lắm. Trước khi về nhà tôi và Trang ghé qua chợ chỗ mẹ tôi bán hàng bảo mẹ mua vài món ngon ngon, dù sao hôm nay nhà có khách mà.
Ngày cấp ba mặc dù là con trai nhưng tôi thường xuyên theo mẹ đi chợ bán hàng nên các cô các bác trong chợ hầu như ai cũng biết tôi cả. Khi tôi dẫn trang vào chợ thì đâu đâu cũng vang lên tiếng hỏi
Thằng nam người yêu mày đấy hả xinh nhỉ?
Thằng nam thế mày không lấy con A nhà bác ah ….
Nói chung đi đến đâu tiếng mấy bác mấy cô vang lên đến đấy khiến tôi cũng hơi ngại chẳng biết nói gì chỉ cười trừ, còn về em trang lúc này mặt em đã đỏ bừng vì xấu hổ tự lúc nào. Đã thế mẹ tôi lại còn nói với mấy bà bán hàng bên cạnh là
“ con dâu tương lai nhà tôi đấy” khiến trang càng xấu hổ hơn. Sau khi nói với mẹ xong tôi và trang cũng rút nhanh khỏi chợ đi về nhà. Trưa hôm đó mẹ tôi cùng Trang song kiếm hợp bích nấu bao nhiêu món ngon cho cả nhà ăn, có lẽ mẹ tôi ngày càng vừa ý cô con dâu tương lai này.
Ăn cơm xong tôi Trang cùng Thủy qua nhà ông bà tôi chơi , lần đầu nhìn thấy thủy ông tôi cũng có vẻ ngỡ ngàng, thủy thực quá giống cô yến mà. Trưa hôm đó chúng tôi được ông kể lại nhiều chuyện ngày xưa xung quanh cái chết của cô yến. Ông tôi cũng nói đã lâu không thấy bố Thủy về quê , thảo nào trong trí nhớ của tôi thủy chưa từng xuất hiện lần nào, nếu không có lần tình cờ gặp mặt chắc tôi cùng cả nhà cũng quên mất người con trai đầu của ông Hùng còn sống. ông tôi nhờ Thủy chuyển lời cho bố em ấy khi nào rảnh rỗi về quê chơi ông có một vài chuyện cần nói cho bác ấy.
Chiều hôm đó ba chúng tô cùng nhau đi thăm mộ cô yến và mộ ông Hùng, đứng trước mộ bao nhiêu ký ức ngày xưa hiện về trong tôi, tất cả chỉ vì một lần nghịch ngợm thời trẻ con mà đã gắn chặt tôi với những câu chuyện bí ẩn xung quanh cái chết của cô yến, cho đến bây giờ những giấc mơ kia vẫn theo đuổi ám ảnh tâm trí tôi. Nay tôi đã cùng cháu gái cô đứng nơi đây hy vọng cô có thể yên nghỉ nơi suối vàng, liếc sang bên cạnh tôi cũng thấy những giọt nước mắt của thủy cũng đang lăn dài trên má.
Aaaaa
Tiếng hét của Trang là tôi giật mình không biết có chuyện gì mà em bỗng ôm chặt lấy tay tôi mà nép sát người vào người tôi
Sao thế em
Anh ơi nhìn bát hương kìa
Lúc này tôi cũng mới để ý những thẻ hương chúng tôi vừa mới cắm xuống ban đầu không thấy gì nhưng một lúc sau đã bốc cháy, qua ánh lửa của những thẻ hương đang cháy bập bùng tôi lờ mờ cảm nhận được ánh mắt của cô yến trên tấm bia mộ đang nhìn tôi oán trách và đau thương… Lúc này tôi cũng có cảm giác hơi sợ sợ nên cũng chỉ động viên hai em một vài câu rồi chúng tôi cùng nhau đi về nhà.
Đêm hôm qua tôi đã nhìn thấy bóng đen trong ngôi nhà cũ cũ của ông Hùng nên đêm hôm nay tôi quyết định phải ra đó một lần nữa để xem rốt cuộc bóng đen đó là ai, và đang làm gì ở đó. Trước khi đi tôi thủ sẵn một con dao bấm cùng một chiếc đèn pin trong người. men theo lối đường đê tôi đi đến ngôi nhà đó, nhìn địa hình xung quanh tôi quyết định leo lên một cái cây gần đó và ngồi chờ. Không gian về đêm yên lặng đến kinh người, cứ mỗi lần nhìn vào căn nhà âm u lại nghĩ tới cảnh mà cô yến chết tôi lại thấy rùng mình sởn gai ốc mấy lần định leo xuống đi về đi ngủ rồi nhưng chẳng hiểu sao mỗi lần nghĩ tới bóng đen kia tôi lại có thêm động lực để ở lại.
Sự kiên nhẫn của tôi cuối cùng cũng được trả công xứng đáng tầm khoảng hơn 9h đêm bóng đen đó bật qua tường tiến lại phía cánh cửa, chỉ sau một vài động tác hắn đã mở được cánh cửa chính của ngôi nhà. Nhìn những động tác nhanh gọn lẹ của hắn, tôi thầm nghĩ bóng đen này hẳn là trộm chuyện nghiệp rồi. Từ từ trèo xuống cây tôi tiến lại phía cửa chính của ngôi nhà quan sát, lần này thì tôi đã cẩn thận hơn trước khi đi đã quẳng cái điện thoại ở nhà rồi nên cũng không còn lo tiếng chuông điện thoại kêu bất ngờ nữa.
Ghé mắt qua khe cửa chính tôi thấy bóng đen kia đang dùng đèn pin rọi từng chỗ trong ngôi nhà, đôi khi hắn còn dùng tay gõ cạch cạch xuống các ô gạch nền nhà nữa, thực sự tôi không thể hiểu cái tên này đang tìm kiếm cái gì trong ngôi nhà bỏ hoang này nữa, ở đây giờ chỉ là một căn phòng thờ cúng có thứ gì giá trị đáng để cho hắn mạo hiểm. Đang trong dòng suy nghĩ thì tôi bỗng thấy sau gáy mình nhói đau rồi toàn thân đổ gục xuống
Khi tôi tỉnh lại thì phát hiện mình đang bị trói vào cây cột nhà, bóng đen kia vẫn tiếp tục rò xét xung quanh tiếng cạch cạch vẫn vang lên không ngừng. Bỗng cửa chính mở ra một luồng gió lạnh ập thẳng vào khiến tôi cảm giác rùng mình, đứng trước cửa bây giờ lại là một người nữa, tôi giả vờ nhắm mắt lại .
Sao anh có tìm thấy gì không
Không thấy gì cả, đã mấy đêm anh tìm kiếm nhưng không thấy có gì cả, chắc vật đó không được giấu ở đây
Vậy thôi chuẩn bị rời đi thôi, tối nay anh đã bị lộ rồi ngày mai anh rời khỏi đây đi
Vậy còn cái thằng kia làm sao giờ, để anh giết thằng chó này
Nghe tới đây tôi sợ run người không hiểu bọn này làm gì mà tàn nhẫn vậy, tôi làm gì có thù oán với bọn chúng đâu. Lại nghe bóng đen kia nói tiếp
Không được anh không nghe thầy nói ah, chưa tìm thấy vật kia không được đụng đến hắn, lần trước anh bỏ ngải hắn, may mà hắn không chết nên thầy mới bỏ qua cho anh, anh còn không sợ hình phạt của thầy ah ?. mà thôi tốt hơn hết là anh nhanh rời khỏi đây đi, việc còn lại cứ để cho tôi xử lý
Thôi được rồi anh đi trước, nói xong bóng đen đó xoay người đi thẳng
Lúc này tôi thực sự hoang mang thì ra người bỏ ngải tôi lại là bóng đen kia, tôi không thể nghĩ ra là mình thù oán sâu đậm với ai tới vậy, còn nữa thực tế bọn chúng đang tìm kiếm cái quỷ quái gì không biết nữa.
Bóng đen còn lại tiến lại nhét miệng tôi một viên thuốc, ban đầu tôi cố giữ lại trong miệng không nuốt nhưng khi viên thuốc kia nhanh tan ra rồi trôi thẳng vào bụng. một lúc sau thuốc ngấm tôi từ từ lịm đi, Nhưng tôi vẫn có thể nhớ rằng khi bóng đen đó cuối xuống cởi dây trói , tôi vô tình ngửi thấy một mùi hương nhẹ cộng với giọng nói từ đó tôi có thể đoán rằng người này là con gái……….