Phần 8

26/12/2023
 

Bà Thoa và nhỏ Huệ lại xe mãi, theo như bản đồ chỉ dẫn của cụ Lộc thì phải đến gần đến tám giờ sáng họ mới tới được chân ngọn núi đó. bà Thoa bảo nhỏ Huệ:

– Đường đến đây thì dễ đi rồi, cháu cứ đi thẳng một con đường men lên núi là sẽ gặp được nhà của ông Trúc.

Nhỏ Huệ gật đầu, thế rồi nhỏ rồ ga lên số, cả hai người chạy băng băng mon theo con đường mòn lên núi. Nếu theo đúng như bản đồ chỉ dẫn, và đúng như ước tính của bà Thoa thì chỉ tầm nửa tiếng sau sẽ tới được trước cửa nhà ông Trúc. Thế nhưng mà thật là quái lạ làm sao khi mà đi đến còn một phần ba bình xăng vẫn chưa tới được nơi. Nhỏ Huệ còn cảm thấy mệt mỏi hơn nữa khi mà từ nãy giờ lái xe lòng vòng ước tính cũng phải mất đến hơn một tiếng mà chưa thấy căn nhà nào. Đi được thêm độ mười lăm phút nữa, nhỏ Huệ dừng xe và bảo bà Thoa:

– Bà cho con nghỉ một tí, con lái xe từ nãy giờ mệt quá rồi.

Bà Thoa thấy nhỏ Huệ cũng mệt mỏi thật thì đồng ý. Hai người dựng xe ngồi bệt xuống đất cạnh con đường mòn. Nhỏ Huệ quay qua bảo bà Thoa:

– Bà cho con coi thử cái bản đồ.

Bà Thoa đưa cho nó, thế rồi nhỏ Huệ chăm chú nghiên cứu cái bản đồ. Nhỏ Huệ tính đoạn đường từ chân nui cho tới nhà của ông Trúc không hề xa vì Huệ nhớ lúc nhỏ ngước lên nhìn thì thấy ngọn núi này chỉ thoai thoải không hề cao một tẹo nào, vậy mà không hiểu tại sao lúc đi từ nãy đến giờ vẫn không tới? Nhỏ Huệ thì tập chung nghiên cứu cái bản đồ. Bà Thoa nhìn xung quang thì như nhận ra một điều gì đó không phải, bà hỏi nhỏ Huệ:

– Huệ coi đồng hồ bây giờ mấy giờ rồi?

Huệ nhìn cái đồng hồ tay và đáp:

– Hơn mười một giờ trưa rồi bà ơi.

Bà Thoa không đáp lại, bà ta nghĩ ngợi và nhìn lên trời. Thật vô lý quá, quả núi này đâu có nhiều cây lắm đâu mà sao đã gần trưa mà trời vẫn âm u quá vậy? Thế rồi bà Thoa nhìn lại con đường từ hai bên, bà hỏi tiếp nhỏ Huệ:

– Huệ, cháu có thấy đoạn đường này quen thuộc không?

Huệ đặt bản đồ tạm xuống và nhìn quanh:

– Cháu cũng không rõ, tại đoàn đường nào nó cũng như nhau hết à…

Nghe cái câu trả lời đó của Huệ thì bà Thoa còn nghi ngờ hơn nữa. Thế rồi bà Thoa móc trong tui ra một cái khăn tay đã bạc mầu. Bà ta đứng dậy rồi cột nó ở trên một thân cây dễ nhìn. Huệ lúc này mới nhìn theo và hỏi:

– Bà làm gì thế ạ?

Bà Thoa đáp:

– Không có gì đâu.

Xong xuôi đâu đó, bả bảo nhỏ Huệ lên đường đi tiếp không có thì muộn mất. Hai bà cháu lại tiếp tục lên xe nổ máy và lao đi. Lần này đi được năm phút, cả hai người không để ý thấy trời mây đen kéo tới giăng kín hết. Đi được một lúc nữa thì mọi vật xung quanh bắt đồi xám xịt lại khiến cho nhỏ Huệ phải bật đèn pha, bà Thoa ngồi sau thì trong lòng cảm thấy vô cùng lo lắng khi mà đã gần trưa rồi mà trời đất bỗng tối xầm lại y như năm giờ sáng vậy. Chiếc xe máy cứ lao đi bon bon, đi được độ gần một tiếng thì bất ngờ bà Thoa bảo nhỏ Huệ lên đến đầu kia thì dừng lại. Nhỏ Huệ dừng lại, trên khuôn mặt có nét gì đó lo lắng lắm nhỏ bảo:

– Con nghi có chuyện gì không hay rồi bà ơi…

Bà Thoa không nói năng gì, bà xuống xe, tiến về một gốc cây phía trước. Lúc sau bà quay lại trên tay cầm cái khăn tay của mình hồi nãy buộc lên gốc cây. Huệ nhìn thấy bà Thoa cầm cái khắn tay thì kinh hãi vô cùng, không lẽ từ nãy giờ cả hai người cứ đi vòng tròn hay sao? Bà Thoa tiến tới nói:

– Từ nãy giờ bà để ý thấy chúng ta đi qua cái cây có khăn tay này đến ba lần rồi…

Nói đến đây bà Thoa thở hắt ra, còn nhỏ Huệ thì thất kinh, trong đầu nhỏ ta bây giờ có lẽ đang có cái suy nghĩ y như của bà Thoa, không lẹ họ đang bị ma quỷ giấu đường mà đưa đi lòng vòng. Chợt bà Thoa như nhớ ra chuỗi tràng hạt mà cụ Lộc đưa cho và bảo rằng nếu có vấn đề gì thì hãy lấy nó ra mà sử dụng. Bà Thoa nhanh tay lấy tràng hạt ra, thế rồi bà tiến tới đoạn đường phía trước, bà Thoa quỳ xuống trên mặt đường, bà lồng chuỗi tràng hạt lên hai cổ tay mà chắp tay lại, thế rồi bà nhắm mắt khấn:

– Con kính mong Địa Tạng Vương Bồ Tát rủ lòng thương xót hãy giúp chúng con tìm tới nhà người đàn ông tên Trúc này để cứu lấy dòng họ Ngô, mong ngài hãy dẫn lối chỉ đường cho chúng con.

Bà Thoa cứ lẩm bẩm khấn vái rồi cúi người vái lạy. Sau cái vái lạy thứ ba thì một trận gió lạnh nổi lên. Mây đen trên trời như bỉ thổi bay đi để lộ chút anh sáng mặt trời soi rọi xuống mặt đường. Thấy trời đã sáng hẳn lên, lập tức nhỏ Huệ tắt ngay đèn pha xe máy. Thế nhưng phép nhiệm mầu chưa dừng lại ở đây, chỉ tầm một phút sau, khi gió đã ngừng thổi, nhỏ Huệ nhìn ra phía xa xa thì thấy có bóng một người mặc bộ đồ vàng với ánh hào quang mở ảo cứ như là phật hiển linh vậy. Nhỏ Huệ nói lớn:

– Bà ơi nhìn kìa…

Bà Thoa lúc này cũng ngẩng đầu lên thì thấy bóng phật đang đi ở xa xa. Hiểu rằng Địa Tạng Vương Bồ Tát đang ra tay giúp mình, bà Thoa hai mắt nhạt nhòa nói:

– Cám ơn Địa Tạng Vương Bồ Tát.

Thế rồi bà cúi lạy lần cuối và leo lên xe bảo nhỏ Huệ cứ đi theo bóng vị phật đó. Chỉ chưa đây có mười lăm phút sau, hai người đã nhìn thấy bóng một ngôi chùa từ phía xa xa trên núi. Cuối cùng với sự chỉ đường của phật hiển linh, cả bà Thoa và nhỏ Huệ đã đứng ngay trước cửa ngôi chùa, điều mà khiến cho bà Thoa và nhỏ Huệ không thề ngờ được rằng đây lại là một ngôi chùa chứ không phải là một căn nhà. Nhỏ Huệ dựng chân chống xe, thế rồi nhỏ tiến tới gõ vào cái cửa chính mà gọi:

– Có ai ở trong không? chúng tôi đang có việc gấp?

Nhỏ Huệ cứ đứng đó gõ cửa mà gọi nhưng tuyệt đối không có ai ra mở cửa cả. Nhỏ Huệ quay qua hỏi bà Thoa:

– Bà ơi hình như không có ai ở đây cả?

Bà Thoa lắng nghe cho thật kĩ thì bà vẫn nghe thấy tiếng gõ mõ tụng kinh vang vọng từ trong chùa ra. Bà Thoa bảo:

– Con thử gọi lần nữa coi, rõ ràng bà vẫn nghe thấy tiếng gõ mõ tụng kinh phát ra từ bên trong mà…

Nhỏ Huệ lắng tai nghe kĩ thì quả thật là có tiếng gõ mõ tụng kinh phát ra từ bên trong thật, thế là nhỏ lại gõ cửa với gọi lớn thêm hai ba lần nữa, nhưng tuyệt đối vẫn không có kết quả gì. Nhỏ Huệ buồn bã quay qua nhìn bà Thoa nói:

– Bà cháu mình về thôi bà ơi, chứ chắc không có ai đâu?

Bà Thoa như không tin vào điều đó, bà ta rưng rưng nước mắt tiến tới cố gõ cửa, không lẽ cả hai người đã mất bao công sức để đến được đây mà cuối cùng lại ra về tay không hay sao? Chợt bà Thoa nghi ngờ rằng ma quỷ đang cản trở không cho vào chùa, một lần nữa bà cầm lấy chuỗi tràng hạt lên mà khấn. Thật kì lạ thay, bà vừa khấn dứt câu thì cái cánh cửa gỗ tự động mở toang ra, nhỏ Huệ đứng cạnh bà thì kinh hãi trố mắt mà nhìn, cái cánh cửa lúc nãy còn khóa chặt mà sao giờ tự động mở ra được?

Ngay sau khi cánh cửa này bật mở, bà Thoa và nhỏ Huệ từ từ đi bộ vào. Mùi hương trầm thơm ngát bao trùm lấy họ, một cái cảm giác thư thái nhẹ nhõm đến lạ thường. Khi hai người vào đến bên trong thì không còn nghe thấy tiếng tụng kinh gõ mõ nữa. Còn đang đứng ở giữa sân ngơ ngác nhìn, thì từ trong gian nhà chính tiến ra là một vị sư vô cùng trẻ tuổi mặc áo vàng. Vị sư này tiến ra chắp tay lại hỏi:

– Mô phật, sao hai thí chủ lại vào được đây?

Bà Thoa thấy vậy bèn đưa cho vị sư trẻ tuổi này coi chuỗi tràng hạt. Vị sư trẻ tuổi này mỉm cười, thế rồi cậu ta nói:

– Đúng là duyên số, ông Lộc trước khi chết mà vẫn cứu người, thật đáng khâm phục.

Bà Thoa và nhỏ Huệ thấy vị sư này nhắc đến cụ Lộc thì cái cảm giác thương xót lại dâng trào. Vị sư trẻ tuổi này đưa tay ra mà nói:

– Phiền thí chủ cho bần tăng xin lại chuỗi tràng hạt đó được không?

Bà Thoa đưa lại chuỗi tràng hạt cho vị sư trẻ tuổi, thế rồi bà hỏi:

– Cậu có phải là …

Vị sư trẻ tuổi này đáp luôn:

– Bần tăng chính là Trúc đây.

Nghe đến câu đó thì cả bà Thoa và nhỏ Hương đứng chết lặng, làm sao mà họ tin vào tai mình được cơ chứ khi mà người cứu mạng cụ Lộc cách đây mười năm lại là một người trẻ tuổi như thế này. Còn chưa kịp nói gì thêm, thì sư Trúc đã lấy trong ống tay áo ra đủ tám lá bùa đưa cho bà Thoa và nói:

– Bà cầm tám lá bùa này về, ba lá thì gắn vào cửa của ba gian nhà. Bốn lá sau thì hãy dán vào bốn bức tường trong gian nhà chính, một lá hãy để lên bàn thờ tổ.

Bà Thoa hỏi:

– Thế còn một lá nữa ạ?

Sư Trúc nói:

– Nhà bà có một người con gái tên Hoa, con cô ta mới chết. Bây giờ cô ta đang sốt nặng, không thầy thuốc nào cứu được đâu. Hãy đưa cô ta về và đặt nằm lên một cái bàn ngay trước bàn thờ tổ, cái lá bùa cuối đó hãy dán lên bụng cô ta thì cô ta sẽ ổn thỏa cho tới khi tôi tới. Nhưng nhớ không ai được động vào người cô ta, hãy cứ để cô ta nằm trong đó một mình đợi tôi nghe chưa?

Bà Thoa nghe thấy thế thì thất kinh, “không lẽ nhỏ Hoa đang gặp nạn?”, nhỏ Huệ quay qua nước mắt rơm rớm mà nói:

– Bà ơi … không lẽ chị Hoa…

Bà Thoa lúc này cũng rơm rớm nước mắt, bà ta định nói gì thêm thì đã bị sư Trúc hối:

– Còn không mau đi đi là mọi việc lỡ dở hết đó.

Nghe vậy bà Thoa với nhỏ Huệ liền tức tốc cám ơn và cáo lui lên xe phóng lại về nhà, lần này trên đường về họ tuyệt đối không gặp trở ngại gì, có lẽ cùng nhờ vào tám lá bùa đó.

Về đến nhà, quả nhiên người nhà nói với bà Thòa và nhỏ Huệ rằng Hoa đang được chồng mình đưa đi cấp cứu. Nghe thấy vậy, bà Thoa bảo nhỏ Huệ cùng với vợ chồng bác thứ lên bảo chồng Hoa đưa cô ta về lại nhà thờ tổ. Bà Thoa thì mau mau đi dán bùa vào các vị trí. Phải thuyết phục mãi chồng Hoa mới chịu đưa cô ta về nhà thờ tổ. Mọi người kê một cái bàn để Hoa nằm lên, sau đó bà Thoa để lá bùa trên bụng Hoa, xong xuôi mọi người ra ngoài đóng cửa lại và đợi. Thế nhưng mà từ trong gian nhà chính, Hoa cứ nằm van nài và kiếm cớ để bắt người nhà phải vào với cô. Mấy lần chồng Hoa định lao vào nhưng mọi người ngăn lại, bà Thoa nói:

– Cháu có biết … nhà này bị vong quỷ quậy phá không? sau bao nhiêu việc mà cháu không nhận ra hả?

Chồng Hoa nhìn bà Thoa nói giọng run run:

– Cháu biết chứ bà … nhưng giờ vợ cháu đang ốm nặng … biết đâu …

Bà Thoa hai hàng lệ tuôn rơi nói:

– Còn biết đâu cái gì nữa… nếu cháu muốn cái Hoa khỏe mạnh, và còn muốn có con thì nghe lời bà … ngồi đợi đi …

Người chồng lúc này chỉ còn biết thờ dài, cậu ta đành cắn răng nghe Hoa gọi vọng ra từ trong gian nhà trính mà ngồi ngoài cùng mọi người đợi sư Trúc.

Mọi người nhà họ Ngô đợi trong hồi hộp, đến tầm tối hôm đó, mọi người đang ăn cơm trong bếp thì bỗng chốc một mùi hương trầm thơm ngát phảng phất đâu đây trong không khí. Nhỏ Huệ là người nhận ra mùi hương quen thuộc đó đầu tiên, nó buông bát cơm chạy ra ngoài sân trước, mọi người thấy vậy cùng ùa ra theo. Quả nhiên khi họ ra đến sân cũng là lúc mà sư Trúc đi bộ tay cậm gậy tre có khắc chữ phật đang tiến vào trong sân. Bà Thoa nhìn sư Trúc hỏi:

– Sư thầy đến đây bằng …

Chưa nói dứt câu sư Trúc đã hỏi:

– Thí chủ có làm theo như lời bần tăng dặn không?

Bà Thoa đáp có. Thế rồi sư Trúc bảo mọi người cứ ăn cơm xong đi rồi lên cậu ta dặn dò mấy việc. Mọi người nghe lời vào bếp ăn nốt bữa cơm tối tạm bợ cho xong, sư Trúc thì ngồi lên thềm nhà ngay trước gian nhà chính mà thiền. Nhỏ Huệ pha tạm ấm trà nóng đặt bên cạnh sự Trúc lặng lẽ. Sau khi ăn cơm tối xong, mọi người ngồi trước mặt sư Trúc trên thềm. Lúc này sư Trúc mới mở mắt ra nói:

– Thứ nhất, tôi muốn mọi người biết rõ chuyện gì đang xảy ra với vị nữ thí chủ đang nằm trong kia.

Chồng của Hoa nghe thấy vậy thì toát mồ hôi hột hồi hộp, sư Trúc nói tiếp:

– Sở dĩ hai đứa con đầu lòng của vị nữ thí chủ này khi đẻ ra mà không khóc lóc gì, sau đó cứ vừa tròn hai tháng mà chết chuyện này đều là do vong quỷ gây ra cả.

Mọi người nghe đến đây thì rợn tóc gáy, bà Thoa và nhỏ Huệ còn kinh ngạc hơn nữa khi mà sư Trúc biết hết đầu đuôi ngọn ngành chuyện nhà họ Ngô này. Sư Trúc tiếp lời:

– Hiện nay gia đình ta bị hai vong quỷ quậy phá, một là vong nữ bị ông Tú phụ bạc, vong thứ hai là của đứa nhóc nằm trong bụng mẹ. Hai vong này thậm chí chưa thể làm gì được vì gia đình ta còn có quý nhân cao số nên chúng không lộng hành. Thế nhưng khi mà vận hạn dòng họ Ngô đã tới, chúng bắt đầu tác oai tác quái để rửa hận. Sở dĩ nữ thí chủ kia đến nay không có con và bây giờ bị ốm vì vong của đứa nhỏ liên tiếp nhập vào thai nhi, hay nói cách khác là nó dùng phép đầu thai để ngăn không cho nữ thí chủ này có con được.

Mọi người nghe đến đây thì nổi da gà, nào ai có thể ngờ được rằng hai con vong quỷ này lại mạnh đến mức có thể dùng phép mà tự đầu thai luân hồi được cơ chứ? Chồng Hoa lúc này mới nói giọng run rẩy:

– Nhưng … nhưng tại sao lại là vợ tôi chứ?

Sư Trúc nhìn chồng Hoa nói:

– Đơn giản vì nữ thí chủ kia là người mà ông Tú yêu thương nhất.

Chồng Hoa nghe vậy thì như hiểu ra mọi chuyện, cậu ta chỉ biết cúi mặt buồn bã. Sư Trúc tiếp lời:

– Ngã phật từ bi, hai nữ thí chủ Thoa và Hà đã tìm mọi cách để tạ lỗi và giúp cho vong quỷ thanh thản mà bước tiếp nhưng tất cả chỉ là vô dụng. Oán thù của vong quỷ là quá nặng, cho nên dẫn tới việc thí chủ Hà phải đền mạng đầu tiên cũng thật là đáng tiếc lắm.

Bà Thoa nghe thấy sư Trúc nhắc đến bà chủ thì lại rơm rớm nước mắt. Sư Trúc nói:

– Bây giờ bần tăng muốn đợi đến mười giờ đêm nay, là cái giờ mà vong quỷ hiện hình sẽ đánh cho chúng tan hồn phách.

Bà Thoa nghe thấy vậy bèn hỏi:

– Nhưng … nhưng như vậy không phải là đi ngược lại với ý nghĩa của đạo Phật hay sao ạ?

Sư Trúc nhìn bà Thoa đáp:

– Mô phật, đức phật từ bi là thế, nhưng không có nghĩa là chúng ta phải quay lưng lại và chịu thua với cái ác.

Bà Thoa như hiểu ra chân lý cũng không nói gì thêm, sư Trúc nói tiếp:

– Bây giờ ngoài hai nữ thí chủ Thoa và Huệ ở lại, những người còn lại của nhà họ Ngô hãy tạm lánh đi đêm nay để bảo toàn tính mạng.

Nói xong sư Trúc lấy trong ống tay áo ra một cuộn chỉ đỏ, thế rồi sư Trúc buộc vào tay mỗi người một đoạn trừ bà Thoa và Huệ ra. Mọi người được buộc chỉ đỏ xong cũng rủ nhàu lánh tạm đi nơi khác và họ hẹn sáng mai sẽ quay lại. Lúc moi người đi khỏi, sư Trúc mới nói với bà Thoa:

– Thậm chí bần tăng cần hai người ở lại đây vì nữ thí chủ Huệ đây chính là quý nhân cao số, cần có nữ thí chủ ở lại để trấn áp vong quỷ phụ đường tăng.

Nhỏ Huệ quay qua nhìn bà Thoa như không hiểu, thế rồi sư Trúc nói:

– Còn bà là người có duyên với cửa phật, bần tăng muốn bà ở bên cạnh nữ thí chủ Huệ để bảo vệ cô ta. Bà hãy ngồi tụng niệm kinh Quan Thế Âm Bồ Tát, để bảo vệ nữ thí chủ Huệ. Và tuyệt đối nhớ rằng, rù có chuyện gì cũng không được phép mở cửa.

Bà Thoa và nhỏ Huệ nghe thấy vậy thì khẽ gật đầu. Thế rồi sư Trúc bảo hai người cứ về gian nhà bên phải mà nghỉ ngơi, đợi cho hiệu lệnh của sư Trúc thì hãy đóng cửa lại. Bà Thoa và nhỏ Huệ tiến về gian nhà bên phải ngồi đợi trước thềm, họ nhìn qua thì thấy sư Trúc vẫn đang ngồi thiền.

Đến gần mười giờ, sư Trúc đứng dậy tay cầm gậy nhìn về phía bà Thoa đang ngồi trước thềm. Bà Thoa như hiểu ý đã đến giờ, bà đứng lên đi vào nhà và đóng cửa lại cài then chắc chắn. Lúc này sư Trúc mới vô trong gian nhà chính và đóng cửa. Hoa nằm trên bàn không nhúc nhích, khi thấy sư Trúc đi vào thi im bặt không còn kêu gọi người nhà nữa. Cả bà Thoa và nhỏ Huệ ngồi trong nhà mà hồi hộp chờ đợi. Bỗng nhiên từ gian nhà chính phát ra tiếng Hoa khóc lóc van xin đủ thứ khiến cho bà Thoa và nhỏ Huệ cám thấy bứt rứt vô cùng. Bà Thoa như nhớ lời sư Trúc, bà Thoa bắt đầu ngồi xếp trân trên giường, chấp hai tay và bắt đầu tụng kinh Quan Thế Âm. Tiếng khóc van xin của Hoa bống ngưng hẳn, thay vào đó là tiếng chửi bới. Thế rồi vang lên là những tiếng gậy tre quất nghe “vun vút” và “chan chát” rõ mồn một. Bà Thoa ngồi nghe tiếng gậy tre nện xuống mà cứ hình dung hình ảnh sư Trúc đánh Hoa khiến bà rối bời, phải khó khăn lắm bà mới trấn tĩnh lại và tụng kinh được. Độ nửa tiếng thì bốn bề im lặng, nhỏ Huệ ngồi cạnh bà Thoa mặt sợ sệt. Bỗng nhiên cánh cửa phòng của hai người rung lên ầm ầm, từ bên ngoài là tiếng ông Tú:

– Hai đứa bay mở cửa ra mau, thằng thầy chùa nó đánh đập tao ghê quá!!! Mau cứu tao với!!!

Nhỏ Huệ nghe thấy người ở ngoài tự xưng là ông Tú thì dựng hết cả tóc gáy ngồi sát vào bà Thoa. Bà Thoa như biết đó là vong quỷ giả mạo, vẫn thản nhiên ngồi tụng niệm kinh văn. Tiếng đập cửa và tiếng kêu cứ vang lên tầm gần một phút là biến mất. Một lát sau, cách cửa lại rung lên, lần này người bên ngoài là Hoa cầu cứu:

– Bà ơi! Mở cửa cho con! Nhà sư kia giở trò đồi bại! Hãy cứu con với! huhuhuhuhu!

Cả bà Thoa và Huệ nghe đến đây thị chột dạ lo lắng vô cùng, bên ngoài là tiếng Hoa khóc thút thít van xin được cho vào. Bà Thoa cố trấn tĩnh bản thân mà nói:

– Sứ Trúc là người đức cao vọng trọng, tuyệt đối không có chuyện đó đâu.

Hoa cất tiếng gào khóc bên ngoài thảm thiết hơn nữa, cô ta đập cửa ầm ầm mà nói:

– Nhưng vị sư này còn đánh đập con đau quá! Bà mau mở cửa cho con! Huệ! Huệ ơi!… mở cửa cho chị…!

Lúc đầu nhỏ Huệ định lao ra thì bị bà Thoa kéo tay ngắn lại. Nhỏ Huệ nói nhỏ:

– Nhỡ là chị ý thật thì sao hả bà…

Bà Thoa chừng mắt nhìn nó, lúc này Hoa bên ngoài như nghe thấy câu hỏi đó vội hét lớn:

– Chính là chị đây mà em! Chị là chị Hoa của em đây!

Bà Thoa nói lớn vọng ra:

– Con hãy chịu khó, để sư Trúc giúp con đánh đuổi hai con vong quỷ kia đi!

Thay cho câu trả lời, là tiếng Hoa gào thét tức giận đến inh tai nhức óc, kèm theo đó là tiếng đập cửa với tiếng cào cửa. Nhỏ Huệ như nhận ra đây quả đúng không phải là chị mình thì nó run rẩy chèo lại lên giường nấp sau lưng bà Thoa, còn bà Thoa thì vẫn điềm tĩnh tiếp tục tụng niệm kinh văn. Chỉ một lúc sau là bốn bề lại yên lặng. Thế rồi tầm bốn giờ sáng, tiếng gõ cửa lại vang lên, nhưng lần này có vẻ như là tiếng gõ của của người sống. Bà Thoa nói vọng ra:

– Là ai?

Tiếng sư Trúc bên ngoài vọng vào:

– Là bần tăng đây, bần tăng bị cho vong quỷ làm trọng thương, thí .. thí chủ hãy mở cửa cho bần tăng vào với?

Nhỏ Huệ nghe thấy đó là sư Trúc thì nó vội tiến tới định mở cửa nhưng một lần nữa bà Thoa đã ngăn nó lại. Bên ngoài vẫn là sư Trúc gõ cửa giọng yếu ớt:

– Bần tăng van xin hai vị thí chủ hãy mở cửa cho bần tăng … không có bần tăng sắp lâm nguy rồi …

Nhỏ Huệ nhìn bà Thoa vẻ mặt thúc giục, nhưng bà Thoa vẫn nghiêm nghị nhìn nó. Thế rồi bà Thoa kéo con nhỏ Huệ ngồi lại lên giường. Mặc cho sư Trúc cứ gõ cửa với cầu cứu bên ngoài. Được độ mấy phút thì bốn bề lại yên ắng trở lại, nhỏ Huệ và bà Thoa ngồi trên giường có lắng tai nghe coi coi có động tĩnh gì không.

Sáng hôm sau, khi bà Thoa và nhỏ Huệ mở cửa bước ra thì họ đã thấy cửa gian nhà chính mở rộng. hai người hồi hộp bước vào thì thấy chỉ có mỗi mình Hoa đang dọn lại bàn thờ. Nhỏ Huệ lớn tiếng gọi:

– Chị Hoa!

Hoa giật mình quạy lại nhìn Huệ nói:

– Con nhỏ này, làm chị giật mình.

Thế rồi Huệ chạy lại ôm chầm lấy Hoa mà khóc, Hoa thì không hiểu chuyện gì xảy ra. Bà Thoa lúc này mới hỏi:

– Sư Trúc đâu rồi con?

Hoa nhìn bà Thoa ngơ ngác hỏi:

– Sư Trúc nào cơ hả bà?

Bà Thoa cảm thây lạ lẫm lắm, thế rồi bà ta hỏi coi Hoa có nhớ gì không thì Hoa kể là cô có cảm giác như mình mới ngủ dậy sau một giấc ngủ dài lắm. Khi dậy thì cô thấy mình đang nằm ở gian chính nhà thở tổ một mình. Cô định đi kiếm mọi người nhưng khi nhìn lên bàn thở tổ thì thấy mọi thứ bị xô lệch đổ hết nên cô dọn dẹp luôn. Bà Thoa nghe thấy vậy thì nghĩ rằng không lẽ sư Trúc sau khi xong việc đã bỏ đi từ sớm. Nghĩ đến đây bà nhìn lên hai bên góc tường nơi dán bùa thì không thấy lá bùa đó đâu cả. Còn đang thấy lạ lẵm lắm thì cũng là lúc người nhà họ Ngô quay lại, chồng Hoa thấy Hoa khỏe mạnh thì mừng rỡ mà ôm chặt lấy cô. Mọi người vô cùng vui mừng và hỏi thăm Hoa. Thế nhưng tuyệt đối không ai biết sư Trúc đã bỏ đi từ lúc nào, khi bà Thoa họi mọi người còn sợi chỉ đỏ không thì mọi người bảo sáng dậy đã thấy chỉ đỏ biến mất rồi.

Cũng kể từ đó mà dòng họ Ngô lại yên bình trở lại, mọi người quyết định chung tiền và xây cho người con trai cả một nấm mộ ngay tại vườn sau luôn. Thếm vào đó dòng họ Ngô đã bỏ hẳn nghề vải và chuyển qua làm ruộng. Bà Thoa thì như nhớ tới công ơn của cụ Lộc, bà bảo nhà họ Ngô hỏi tìm cho ra nơi người ta trôn cụ để được đưa ảnh cụ về để thờ cúng ngay tại bàn thờ tổ. Thêm vào đó, bà Thoa cũng bảo nhà họ Ngô làm lễ ra cúng kiến ven hồ cho vong nữ ngày nào và lập hẳn một miếu cô ở đó để cho vong nữ có nơi yên nghỉ hẳn hoi và được người ta đến cúng bái cho đàng hoàng. Người nhà họ Ngô đồng thời cũng đi lại lên ngôi chùa của sư Trúc để dâng lễ tạ ơn nhiều lần nhưng họ tuyệt đối không tìm thấy ngôi chùa đó đâu cả. Linh tính như có gì đó không phải, bà Thoa quyết định cùng với nhỏ Huệ lên chùa tìm lại sư Trúc một mình. Thế nhưng cả hai dường như chết điếng người khi họ đã tìm ra được ngôi chùa của sư Trúc ngày nào, thế nhưng đây lại là một ngôi chùa hoang. Bà Thoa và Huệ bước vào giữa sân chùa, cảnh vật vẫn như vậy chỉ có điều bụi bẵm và cũ kĩ hơn, thế những mùi hương trầm thơm ngát vẫn lan tỏa. Như được thức tỉnh, bà Thoa quyết định ở lại chùa dọn dẹp và tu luôn ở đây. Nhỏ Huệ sau khi về nhà báo tin cho người nhà họ Ngô thì họ đã chi tiền giúp bà Thoa sửa sang lại ngôi chùa đó. Cũng từ đó mà ngôi chùa này được nhiều người biết đến hơn nữa và thường lưu tới cúng bái, đồng thời chùa cũng nhận thêm nhiều tăng ni phật tử khác. Không lâu sau, trong một lần lên thăm bà Thoa, Hoa đã báo tin vui rằng cô ta đã mang thai và bác sĩ trẩn đoán đây là một đứa bé trai và nó hoàn toàn khỏe mạnh. Bà Thoa vui mừng cầm chặt tay Hoa mà tuôn rơi nước mắt, cuối cùng thì sự an lành cũng đã quay trở lại với dòng họ Ngô. Duy chỉ có một điều mà bà Thoa hay như người nhà Ngô không bao giờ hiểu được đó là người đã giúp gia đình họ, sư Trúc, là người hay là thần phật?

 

The comment box
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Loading...