Phần 31

25/12/2023
 

Tôi định thần nhìn xung quanh, khi nãy Trung tài lấy 2 cây pháo sáng, ổng đã quẹt 1 cây, còn 1 cây thì khi đánh nhau đã lăn nằm kế bên quan tài. Bảy bại là đứng gần chổ cây pháo sáng nhất, tôi quay sang nó suỵt suỵt mấy cái, rồi bảo:

“Cây pháo”

Tôi vừa nói hướng mắt nhìn về cây pháo sáng nằm dưới đất, Bảy bại hiểu ý. Nó lặp tức khum người từ từ, đưa tay với lấy cây pháo.

Bổng cái thứ “vô thủ nhị chi” kia bò tiến tới chổ thằng Bảy, nó bò nhanh cấp kì. Chưa ai kịp phản ứng thì nó đã vút qua chổ Tư Huyền đứng phía trên. Lúc này nhìn kỹ lại mới thấy toàn thân nó, phía trước là 1 đống hổ lốn thịt thối rữa, dòi mọt bò khắp, hai cánh tay như tay người, dài suốt phía sau là 2 cặp chân người. Lúc này tôi bấc giác ngờ ngợ, cái chân này có 2 cái ống quần lính, nhìn như ống quần của Năm Em. Tôi kinh hãi, không nói nên lời, lại nhìn sang Bảy Bại

Bảy bại cũng lẹ tay, đã chụp được cây pháo sáng. Con vật đó trường bò tới hướng tới thằng Bảy, nó lướt qua Tư Huyền như không hề có ổng tồn tại. Nó bò qua được một tý thì Tư Huyền vùng mình một cái, nhảy lùi lại. Con vật thấy động quay sang Tư Huyền, toàn thân nhầy nhụa của nó linh hoạt cực kỳ. Trung tài đứng đó không xa, lao mình tới bổ vào giữa con vật.

Nhát chém sâu, nhưng dường như chẳng có gì ảnh hưởng đến thứ này.

Trung tài bỗng nhiên bất động, kinh hãi hét lên:

“Chạy, chạy gấp”

Con dao bầu găm vào đống thịt nhầy nhụa của cái thứ đó, dần dần bị hút vào trong. Trung tài nhanh chóng buôn dao, quay người bỏ chạy. Trước giờ tôi chưa từng thấy ổng kinh hãi như vậy. Thế rồi cả đám cũng hoảng hồn tung chạy.

Nhưng chân tôi vẫn còn đau nhức, chạy chẳng thể nhanh. Thấy mờ mờ trước mắt mọi người đã phóng ra tới sinh đạo. Còn tôi thì phải cách năm sáu bước chân nữa. Bảy Bại cũng đã chạy trước, lúc này tôi thấy nó quay nhìn lại. Tôi gầm lên:

“Chạy”

Bảy bại, nó nấn ná lại, nhưng rồi cũng phóng người trở lại cứu tôi. Nhưng nào ngờ, phía dưới chân tôi cảm thấy đau buốt, như có cái gì đó níu lại. Tôi nhìn xuống thì thấy cái đống thịt nhầy nhụa kia đã tóm lấy được chân tôi, làm tôi ngã sấp xuống đất.

Bảy bại lúc này đã níu được hai tay tôi, nó cố dùng sức mà kéo. Tôi bị dưới thì đống thịt, trên thì Bảy bại, hai đằng hai nẽo kéo ra. Xương sống nghe rắc rắc, đau thấu tâm cang. Tôi gào lên một tiếng, cố gắng rút chân ra, nhưng cái thứ đó lực hút cực mạnh, không thể nào rút ra được.

Trước mắt tình thế này, chẳng biết còn mạng ra khỏi quỷ môn hay không, tôi nói:

“Mày đi đi, đi ngay”

Bảy bại nhìn tôi trào nước mắt, nó chẳng nói gì, quay lại phía cửa thì đã chẳng còn ai. Trung Tài, Tư Huyền cũng mất dạng, Năm béo chắc cũng đã bỏ đi rồi. Chỉ còn hai anh em. Lúc này trong lòng cảm tháng mà nghĩ :”Mày đúng là anh em tốt của anh”

Bảy bại gầm lên:

“Cứu”

Cả hai cứ mãi giằng co như thế một lúc, thời gian lúc đó, một giây là như một giờ, đau đớn khôn tả. Bổng tôi thấy có bóng dáng hai người từ cửa hang chạy vào. Hóa ra đó là Trung Tài và Tư Huyền, hai ổng cũng không bỏ rơi bằng hữu.

Trung Tài rút lấy cái đồ đánh lửa, rồi chộp lấy cấy pháo sáng dưới đất khi nãy thằng Bảy bại vì cứu tôi mà bỏ rơi.

Tư Huyền thì lập tức lao đến phụ Bảy Bại kéo tôi ra.

Tình thế nhanh chóng, nói thì dài thật chất chỉ trong vỏn vẹn một cái chớp mắt.

Trung tài cỡi áo, xé áo ra làm hai, quấn vào hai tay. Sau đó thì chạy ra phía sau của cái thứ đang hút lấy tôi, hai tay đâm thẳng vào đống da thịt bầy nhày rồi banh ra, tạo thành một cái lỗ lớn trên người nó. Ổng đốt pháo sáng rồi quăng vào trong cái lỗ thịt đó.

Cuối cùng gào lên một tiếng:

“Nằm xuống”

Ổng chạy vọt lên, trượt người, nắm lấy tay tôi, cùng với Bảy Bại và Trung Tài. Cả ba lập tức nằm thụp xuống.

Bấc giác tôi cảm thấy hai chân nóng rần, bị kéo vào trong đống thịt như muốn lìa cả hai chân ra. Sau đó thì nghe bên tai một tiếng nổ lớn.

Một cơn mưa máu thịt văng tứ bề, khắp cả hang. Lúc này tôi còn nhớ mãi, tiếng nổ vừa xảy ra, một cái sọ người bay thẳng qua mặt tôi. da thịt vẫn lỡ loét, máu me kinh dị.

Một khoảng im lặng kinh hoàng xảy ra, chẳng còn ai động đậy nữa. Tôi nhìn xuống chân mình, thấy đôi giày đã bị cháy chẳng còn gì. Da thịt trên bàn chân cũng bị phỏng hết.

Mãi một lúc sau, thì cảm giác đau mới xuất hiện, tôi chịu không nỗi phải gào lên một tiếng.

Trung Tài chạy đến, vớ cán dao bầu chặn ngang miệng tôi. Tôi cắn vào đó muốn vỡ cả hàm răng.

Tôi nhắm tịt hai mắt, chỉ nghe bên tai Tư Huyền bảo:

“Nó ổn không mạy ?”

Trung Tài nói:

“Chắc không sao, cũng may có đôi giày, không thì coi như hai chân nó hủy từ lâu rồi”

Tôi mở mắt, thều thào nói:

“Chân tôi làm sao ?”

Trung Tài lăn ngửa ra đất, thở dốc bảo:

“Ban đầu, tôi không nhìn rõ nó là cái gì, mãi đến lúc nhìn gần mới biết đó là thứ gọi là Nhục Vật. Thứ này chỉ là một đống thịt thối rữa của sinh vật chết, sinh ra từ nơi rừng thiên nước độc, nơi nào có âm khí dầy đặc thì mới có vật này. Nó chẳng có hình thù gì, hễ gặp vật sống là nó hút lấy. Toàn thân nó là thứ dịch tiêu hóa, bị nó nuốt vào, chỉ cần quá một phút thì xương cốt cũng chẳng còn đâu”

Tôi hỏi:

“Sao ông biết rõ vậy?”

Trung thở thở dài nói:

“Trước đây từng có một chuyến đào mộ, gặp đúng phải thứ này, nhưng to và lớn hơn Nhục Vật ở đây nhiều, tôi đi cùng 2 thằng nữa, một thằng bị nó nuốt chết, một thằng bị nó hút lấy cánh tay, phế luôn tới giờ”

Ổng ngưng một chút rồi nói tiếp:

“Về sau, tôi mới vô tình quen biết được một người bày cho cách giết nó, chỉ cần làm sao cho một mồi lửa vào trong người nó, là lập tức nó phát nổ. Nhưng cách này nguy hiểm vô cùng, vì chỉ cần chạm vào đống thịt thối rữa trên người nó, cũng đủ làm da thịt phát cháy lên rồi”

Nói xong, thấy Trung Tài đưa hai bàn tay lên nhìn.

Tôi thều thào nói:

“Cám ơn mọi người”

Xong rồi hai mắt nhắm nghiền, bất tỉnh khi nào không hay biết.

Chẳng rõ qua bao nhiêu thời gian, tôi thấy trước mắt có người con gái xa xa đi hướng về tôi trong bóng đêm đen kịt. Đến gần thì rõ ra, đó là vợ mình.

Tôi trong lòng bồi hồi, chẳng biết mơ hay tỉnh, tôi im lặng không nói, chỉ thấy vợ mình đến gần, đưa tay vuốt lên mặt, giọng nói đã bao lâu rồi tôi chưa được nghe:

“Anh cực khổ nhiều rồi”

Tôi cười một cái, lập tức không giang tứ bề sáng lóa lên. Khung cảnh biến đổi, trước mắt hiện ra cảnh máu thịt bầy nhầy, tôi chợt nhận ra mình đang đứng giữa cái hầm xác, nơi gặp phải chó lửa. Tim tôi đập thình thịch, mồ hôi nhễ nhại, bất giác nhớ rằng mình chẳng còn có thể sống được bao lâu.

Lúc này vợ tôi lại xuất hiện, cô ấy đứng từ xa xa, ngay cánh cửa dẫn xuống cái ổ của con chó lửa. Tôi vội vàng chạy theo. Hình bóng vợ tôi vẫn mãi cứ xa xa, dẫn tôi đến cái bàn giấy, tôi nhìn xuống thấy tập hồ sơ và một viên đá đen kịt làm chặn giấy.

Tôi cảm thấy kì quái, cầm viên đá lên tay. Rồi mọi thứ lại xoay chuyển, khung cảnh lại tối đen, chẳng còn chút ánh sáng, trên bàn tay đang cảm thấy lạnh buốt thì bổng nóng ấm dần lên. Tôi đưa nhìn lên thì thấy mình đang cầm một chén cháo nóng hổi.

Tôi lợm giọng chực nôn vì đây là chén cháo thịt người mà tôi đã ăn. Lúc này bên tai nghe tiếng vợ tôi nói gì đó không rõ ràng. Sau đó thì tôi hoảng hồn tỉnh mộng, chẳng nhớ được lời cuối vợ mình đã nói gì.

Tôi mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trên đất lạnh, bầu trời tối om, bên cạnh là thằng Bảy bại đang ngồi ngủ gục, nhìn trước mặt thì Tư Huyền cũng đang nằm ngủ, xa hơn tý là bóng dáng của Trung tài đứng bất động, và bên cạnh đó còn ba người nữa, không rõ mặt mũi vì đội nón bành, gục đầu che cả gương mặt, ai cũng thân thể vạm vỡ.

Tôi ráng chống tay đứng lên, tuy nhiên một luồn đau nhói chạy dọc sống lưng, đau quá rên lên một tiếng:

Mọi người lập tức nhìn về hướng tôi, Bảy bại là thằng đầu tiêng nói:

“Anh Nghĩa”

Tôi nói:

“Đây là đâu thế?”

Cảm giác đau đớn trên lưng vẫn chưa dứt, tôi nói chẳng ra lời. Trung Tài, Tư Huyền cũng quay người đứng lên đi về phía tôi. Ngoài ra còn một trong ba người đội nón kia cũng tiến lại.

Y đến bắt mạch rồi nói:

“Ổn rồi”

Tư Huyền lên tiếng:

“Mày bất tỉnh một ngày rồi đó”

Trung tài cười nói:

“Mạng ông cũng lớn dễ sợ”

Sau đó cái người đến bắt mạch cho tôi nói:

“Cấm không được cữ động, nằm im đó”

Sau đó y đi ra bên cạnh, hai tay lật ngược tôi lại, nằm sấp xuống đất, vén áo tôi lên rồi đưa tay nhấn nhấn vào lưng. Y nhấn vào chổ nào là đau thấu chổ đó. Tôi gào lên:

“Điên à?”

Tôi ráng quay trở người lại thì bị Tư Huyền nhấn đầu xuống, ổng bảo:

“Mày cứ nằm im, đây là ba ông Thầy thuốc có tiếng ở chợ Lớn đó”

Tôi chẳng hiểu gì, rõ ràng là ban đầu còn nhớ mình ở trong Phật Mộ, chẳng có lối ra, sao bây giờ lại ở đây.

Vừa lúc này Trung Tài lên tiếng:

“Ba người này là bạn của A Lý, là người của Tam Hoàng Hội, phân đà chợ Lớn. Ba người này xem quẻ biết bằng hữu bị nạn, nên mới tới đây nhận xác về, cũng đoán biết là đám mình bị nạn nên đến cứu”

Trung Tài nói đến đây, tôi nghĩ trong đầu, lỡ như ba người này cũng biết luôn chuyện Trung Tài ăn thịt của A Lý thì sẽ thế nào ? Tôi cũng không nói gì nhiều.

Một lúc sau cảm giác có châm nhọn đâm vào lưng, tôi nhìn qua thì thấy người này đang châm cứu cho mình. Một lúc sau thì lại mệt quá mà ngủ thiếp đi.

 

The comment box
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Loading...