Phần 2

25/12/2023
 
 

Tôi bàn với thằng Bảy:

“Giờ chú có chịu bỏ ghe mà đi với anh không?”

Thằng Bảy hơi lưỡng lự, nó nhìn con Út rồi nói:

“Em cũng không biết”

Tôi nhìn con Út, con nhỏ cũng đẹp, tuổi nhỏ không biết nó có chịu đi xa được hay không nữa. Tôi lại nghĩ, anh em nhà nó chỉ còn có cái ghe, mình kêu nó bỏ thì coi sao được, mà đi đường sông Tiền, này phải luồn rạch lách mương ra sông Hàm Luông, băn qua Mỏ Cày, mới ra được Sông Cổ Chiên, Từ cổ Chiên mới ra tới Trà Vinh. Đi Đường sông lẹ thì lắm, nhưng đi đường rừng đường bộ, thì hơi cực.

Tôi nghĩ hồi rồi nói:

“Thôi, mình đi đường Sông, chạy băng qua sông Hàm Luông rồi đi xuống miệt Trà Vinh, ý chú sao?”

Thằng Bảy nói gật đầu liền, nó nói:

“Vâng, anh cứ sao lo liệu, nói thật em cũng không nỡ bỏ cái ghe, cái ghe của ông già để lại, nó như cái nhà của em, anh kiu em bỏ nó, em cũng như cắt mất cái tay cái chân của mình”

Tôi gật đầu, thông cảm với nổi khổ tâm của nó, tôi lại nhìn con Út:

“Nhỏ, em thân con gái, đường đi chuyến này khó khăn lắm nghen”

Con Út gật đầu nói nói lại bằng cái giọng tỉnh bơ:

“Anh yên tâm, có em đi chung em lo cơm nước cho mấy anh cho”

Nói xong, ba đứa ngủ lại trên ghe đêm đó, sáng hôm sau liền đi xuôi theo sông Tiền, tìm một chổ mua đồ ăn thức uống, và cả nhiên liệu.

Cứ vậy chúng tôi đi xuôi theo con sông đến đoạn sông Tiền rẽ ra hai nhánh sông là sông Cửa Tiểu và sông Mỹ Tho, trước khi rẽ ra hai nhánh sông, ở đó có một con sông nhỏ, chảy từ trong Bến Tre, chảy qua Châu Thành rồi đổ ra sông Tiền. Thằng Bảy lái ghe đi ngược con sông nhỏ đó, tôi cũng không biết là sông gì.

Đi hơn mấy ngày, cũng đến sông Hàm Luông, lại rẽ vào một con rạch vào vùng Mỏ Cày.

Mỏ Cày thời đó toàn rừng cây, ít người sống, đi xuyên qua Mỏ Cày cũng nguy hiểm lắm, nhưng tôi nghĩ bụng, chắc cũng không sao.

Đi vào Mỏ Cày đến một đoạn, cái ghe bị mắc cạn, thế là từ đoạn đó, ba người chúng tôi đi bộ. Lúc đó trời đã đêm, tôi cùng mấy đứa tìm chổ cao ráo khô thoáng, để mà nghĩ ngơi.

Đêm đó, thằng Bảy cùng con Út ngủ say như chết, còn tôi thì ngủ chập chờn. Cái kinh nghiệm nhà binh của tôi vẫn cứ hoạt động, ở cái chốn lạ nước lạ cái, ai mà dám ngủ say.

Tôi nằm đến chập nữa đêm, nhìn trên trời thì trăng sao lung linh, đẹp lắm.
Đang nằm mơ mơ màng màng, chợt tôi nghe có tiếng bì bạch dưới nước.

Hoảng hồn, tôi ngồi bật dậy, nhìn xuống chổ phát ra tiếng động, thì thấy có cái gì như cái gồ đất vừa hụp xuống, nghĩ thầm trong bụng có thể là cá sấu, tôi vội lây thằng Bảy với con Út. Tụi nó vừa lồm cồm ngồi dậy là tôi nghe sau lưng có có tiếng soạt lao nhanh tới, thằng Bảy nắm cổ áo tôi giựt ngược về phía sau.

Con Út la thất thanh

“Sấu”

Tôi vừa quay lại nhìn thì thấy một con Sấu khổng lồ, cái miệng dài toàn răng nanh đang chồm tới định cắn thêm phát nữa. Thằng Bảy cầm cục đá gần đó, chọi luôn vô miệng con Sấu. Con sấu cạp một cái, cục đá to hơn cái nắm đấm nát bét.

Đá mà nó cạp như tàu hũ, thì xương cốt con người ăn nhằm gì với nó.
Với cái giống này thì chỉ có chạy thôi, tôi sách balo, nắm tay con Út lôi đi vào bìa rừng, thằng Bảy cũng lẹ làng chạy theo.

Ba đứa chạy thục mạng thì bất chợt bên dưới dốc xuống, lại trơn trượt do rêu tảo bám vào. Ba đứa tôi tụt luôn xuống cái dốc, rồi cuối cùng cũng đập người vào một thân cân, tôi mới dừng lại được. Lồm cồm bò dậy, mới thấy thằng Bảy và con Út nằm xỏng xoài ở dưới. Tôi từ từ bước xuống, nhìn thì thấy đây là một vùng trũng giữa trung tâm, bốn bề là rừng cây.

Tôi đỡ hai đứa đứng dậy, nhìn xung quanh. Xa xa trong rừng có thứ ánh sáng lập lè như lửa ma trơi.

Tôi trấn an hai đứa nó, rồi ba đứa từ từ đi vào trung tâm cái lòng chảo này.
Tôi đi trước, thằng Bảy và con Út đi phía sau, tôi lấy cây dao đi rừng ra cầm thủ sẳn. Đi được đoạn bỗng lại nghe một tiếng soạt, sau đó là tiếng la của con Út, Tôi quay nhìn lại thì không thấy con Út đâu hơn, chỉ thấy thằng Bảy ngồi xuống, toàn thân nó run run.

Tôi chạy đến, thì thấy một cái hố sâu hun hút, rộng khoảng độ một mét. Thì ra con Út bị rớt xuống cái hố, không biết sống chết thế nào. Tôi liền lấy đèn pin để trong balo, rọi xuống, thì thấy cái hố không sâu lắm, có con Út nằm bất động ở dưới.

Tôi lấy dây dù trong ba lô ra, nói với thằng Bảy

“Chú cuộc cái dây vào thân cây, anh với chú xuống dưới coi con Út ra sao”
Tôi trèo xuống trước, vừa xuống thì nghe mùi nấm mốc lâu năm sộc vào mũi, muốn nhợn ngay. Tôi lấy cái khăn bịt mũi mình lại. Tôi vội đỡ con út, xoa xoa huyệt nhân trung cho nó tỉnh. Con Út vừa tỉnh dậy thì thần sắc kinh hãi nhìn tôi, nó chỉ ra phía sau lưng tôi, tôi quay lại nhìn thì thấy một bộ xương khô, mặc quân phục, vẫn còn quân hàm cấp tá.

Tôi mém chút cũng bị giật mình.

Tôi nhìn xung quanh, cái này là cái hang nhân tạo, bốn bề đều bằng bê tông, lại có thêm cái xác lính ở đây… Có thể nào ?

Tôi hồi đi Lính, từng nghe có một hầm căn cứ bí mật của quân đội ở Miền Tây Nam Bộ, căn cứ này không biết phục vụ cho mục đích gì, cũng không rõ nó nằm đâu.

Bây giờ ở trong nơi đây, tôi rất dám khẳng định đây chính là cái hầm bí mật mà quân nhân đồn đãi

 
 

The comment box
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Loading...