Bạn đang đọc: Ngôi nhà dưới quê

Phần 15

25/12/2023
 
 

Nói chuyện với thằng Hoàng và Giang xong, tôi cầm trên tay ba lá cây ngãi, rồi tiến sát lại phía thằng Hùng.

Tôi bỏ những lá ngãi vào miệng rồi nhai nhóp nhép. Xong xui, tôi lấy ra và cho vào chiếc mồm ghê tởm của thằng Hùng.

“Bọn bây ra đỡ đầu thằng Hùng cái. Thằng Giang kiếm cho tao cái khúc cây nhỏ.” – Tôi nói với thằng Hoàng và Giang.

“Giữ nguyên đầu nó đừng cho lắc lư, tao nhét lá vào mồm nó, rồi thằng Hoàng lấy khúc cây ấn cho lá tọt vào trong.”

5 phút sau…

Thằng Hùng sau khi được bọn tôi nhét lá ngãi vào mồm thì bất ngờ tru lên một tiếng to ầm trời, sau đó lăn đùng ra bất tỉnh, tiếng cười từ miệng nó cũng tắt hẳn.

Tôi bèn kêu tụi thằng Hoàng và Giang lùi lại một chút, rồi tôi nhắm mắt lại, bắt đầu khấn:

Hồn đến, hồn đi, ắt rõ ràng
Có chi hiện rõ, ta đây chuyện trò
Trần gian tốt xấu phân minh
Hồn thoát, hồn đi, kẻo muộn màng

Trong lúc khấn, tôi thấy từ miệng thằng Hùng phát ra những tiếng âm thanh rên rỉ như ai oán, người nó cứng ngắt và sưng phồng, kiểu vừa bị chết đuối.

Phút chốc, mọi thứ đều rơi vào tĩnh lặng, gió ngừng thổi, trời trở nên tối mịt tựa chốn địa phủ. Những tán dừa lát đát rơi, không gian âm u lạ thường.

Chợt thay, thằng Giang đứng cách tôi độ năm mét, la toáng lên:

“Thằng Hùng, nó… nó… phóng ra sau vườn rồi”

Thấy vậy, tôi mở mắt dậy và đuổi thật nhanh theo thằng Hùng.

“Hai thằng bây chạy sau tao.” – Tôi nói vọng vào chỗ hai thằng bạn đang đứng hớt hải cạnh bên.

Do chạy nhanh nên đi được một đoạn thì tôi vấp phải cục đá lớn, té úp mặt xuống nền đất, máu chảy nhẹ loang trên má. Hai thằng bạn chạy sau thấy vậy liền đỡ tôi dậy. Sau đó, ba bọn tôi theo ánh đèn pin cứ lần mò từng chút một ở khu vườn sau của nhà thằng Hoàng.

“Thằng Hùng bị ma quỷ giấu rồi, phải không?” – Thằng Giang vẻ mặt tái nhợt hỏi.
“Uh.” – Tôi đáp.
“Trong nhà mày có tượng Phật hay tượng Chúa không Hoàng?” – Tôi ghé mặt về hướng thằng Hoàng rồi hỏi.
“Nhà tao đạo Thiên Chúa, trong nhà có nhiều tượng Chúa lắm.”
“Làm phép chưa?” – Tôi lại hỏi.
“Rồi” – Thằng Hoàng đáp.
“Vậy vào lấy nhanh ra đây cho tao.”

Tôi vừa dứt lời là thằng Hoàng chạy nhanh vào phòng, ở đây chỉ còn lại tôi và thằng Giang. Xung quanh tiếng mèo kêu inh ỏi vang khắp mọi hướng. Gió lớn kèm hơi lạnh lại hiện về, tôi ôm tay run cầm cập, còn thằng Giang mặt không còn giọt máu ngồi khúm núm dưới nền đất bẩn.

Tôi dặn thằng Giang bám sát đằng sau tôi, bởi tôi lo chẳng may nó mà bị nhập nữa là có trời mới cứu nỗi bọn tôi.

Khu vườn sau nhà thằng Hoàng nhìn thoáng bên ngoài có vẻ không rộng lớn nhưng lại rất dài, cây cỏ mọc um sùm, che kín lối đi. Thằng Giang hối tôi đi vào sâu trong vườn để tìm thằng Hùng, kẻo xảy ra chuyện. Thoạt đầu, tôi tính nghe theo. Nhưng nghĩ lại thì tốt nhất bọn tôi nên kiên nhẫn đợi chờ thằng Hoàng mang tượng Chúa ra. Có tượng Chúa bên cạnh chắc chắn chúng tôi sẽ an tâm hơn phần nào.

Trong không gian tối mịt, từ đằng xa, tôi lia đèn pin về phía chỗ gốc cây chuối. Bỗng, tôi giật mình thấy bóng một người đàn bà với phần trên trắng toát đang đu đưa trên những tán lá. Miệng bả nhe ra vừa cười vừa vẫy tay về phía tôi.

“Mày thấy gì không Giang?” – Tôi chỉ tay về phía cây chuối.
“Có thấy gì đâu?” – Thằng Giang đáp.

Đúng lúc đó, thằng Hoàng mang tượng Chúa chạy lại phía bọn tôi, nó thở hổn hển như sắp hấp hối.

Mặt nó hớt hải, nói với tôi:

“Ba, ba tao… cũng mất tích rồi.”
“Ghê vậy.” – Thằng Giang nói.
“Mày tìm kỹ hết trong nhà chưa, rồi nhà vệ sinh nữa.” – Tôi nói.
“Tao với má tao tìm nãy giờ rồi, không thấy ba đâu.”

Những sự việc kỳ lạ diễn ra liên hồi khiến đầu óc tôi rối tung rối mù. Thật sự tôi không biết thằng Hùng đang ở đâu, rồi ba thằng Hoàng nữa. Nhìn thằng Giang như muốn trở bệnh, tôi đã khóc, và hối hận vì đã làm mọi chuyện càng ngày càng trở nên tồi tệ hơn.

Tôi cố trấn an bản thân, tự nhủ sẽ làm mọi cách để mang thằng Hùng về.

“Thằng Giang chắc bệnh rồi, vào nhà nghỉ đi. Tao với thằng Hoàng đi kiếm thằng Hùng được rồi.” – Tôi nói.
“Mặt mày tái quá Giang, vào nghỉ đi.” – Thằng Hoàng nói vào.
“Không, tao sợ lắm. Không dám ở trong phòng một mình đâu.” – Thằng Giang đáp.
“Thế mày đủ tỉnh táo để đi không?” – Tôi hỏi nó.
“Đủ”

Thấy thằng bạn kiên quyết như vậy, tôi cũng đồng ý cho nó theo, nhưng với yêu cầu nó phải theo sát tôi. Tuyệt đối không được rời xa một bước. Tôi phải làm điều này để chắc chắn rằng ma quỷ không nhập vào người thằng Giang. Bởi theo bà tôi từng nói, những người có dấu hiệu sắp ngã bệnh hoặc cơ thể xanh xao, yếu ớt sẽ là nơi lý tưởng để ma quỷ xâm chiếm thân xác.

Một giờ khuya…. Trời vẫn tối mịt, ánh trăng dường như tan biến, gió lộng mỗi lúc mạnh hơn.

Tôi đi trước, thằng Giang và Hoàng đi sau, xếp thành chân ba kiềng. Cả ba đều mở đèn pin sáng rọi, mỗi thằng chỉa về một hướng. Tôi rọi đằng trước, thằng Giang rọi bên trái, thằng Hoàng rọi bên phải. Từng bước một, cả bọn tôi tiến vào sâu khu vườn.

Càng đi vào sâu, gió rít càng mạnh. Ba bọn tôi đứa nào cũng sợ sệt, chỉ khác là thằng sợ ít, thằng sợ nhiều.

Và chính tại khu vườn này, từng bí mật dần lộ diện…

 
 

The comment box
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Loading...