Chương 172 (V44.1): Mặc quần áo (1)
Vẻ mặt Mộc Như Lam trông rất vô tội, nụ cười dịu dàng cũng hết sức ngây thơ, cứ như thể cô không hề biết điều này là có gì không ổn.
Mặc Khiêm Nhân nhìn Mộc Như Lam, yết hầu gian nan di chuyển lên xuống, hắn cụp mắt nhìn sang chỗ khác, “… Em tự thay.”
“Nhưng thế này thì thay kiểu gì?” Mộc Như Lam nâng tay lên, hai tay bị bọc thành hai cái bánh bao thì mà làm sao mà cởi quần?
“Anh đi nhờ bà chủ nhà trọ…”
“Không cần.” Mộc Như Lam đứng dậy giơ tay lên làm chiếc áo len bị hở vùng bụng, vòng eo thon thả lộ ra, đôi mắt xinh đẹp nhìn Mặc Khiêm Nhân chăm chú, “Khiêm Nhân thay giúp em đi, cả áo cũng thay luôn, có được không?” Theo Mộc Như Lam, cô đã giúp hắn “ra” một lần rồi, còn gì phải thẹn thùng nữa đâu, vả lại, Mặc Khiêm Nhân là của cô mà, cái gì của mình thì cứ việc sử dụng thoải mái.
Mặc Khiêm Nhân vội vàng kéo áo xuống che đi cái bụng nhỏ đang lộ ra ngoài, cửa sổ chưa đóng, coi chừng bị cảm. Hắn vô tình nhìn thoáng qua lưng của Mộc Như Lam, thấy phần eo gần thắt lưng bị tím bầm một mảng, lan đến tận trong quần.
Cứ nghĩ đến chuyện trên người cô vẫn còn rất nhiều vết thương mà hắn chưa nhìn thấy là Mặc Khiêm Nhân lại cảm thấy phiền não hết sức, đã vậy Mộc Như Lam còn nhìn hắn chằm chằm như thế, hắn không thể làm gì hơn ngoài việc đỏ tai lạnh mặt đồng ý, chỗ cần bôi thuốc hình như cũng có chút… đặc biệt.
Cái cách Mặc Khiêm Nhân cố tỏ ra bình tĩnh để che giấu sự ngượng ngùng khiến Mộc Như Lam thích thú không thôi, đôi mắt xinh đẹp vui vẻ híp lại thành hai vầng trăng khuyết.
Quần áo ngủ rộng thùng thình được đặt cạnh giường, Mặc Khiêm Nhân ngồi xổm xuống, mới chỉ đụng vào khuy quần của Mộc Như Lam thôi mà mấy ngón tay đã run hết cả lên, trong lòng dày vò gần chết.
Vì chênh lệch chiều cao nên hắn phải ngồi xuống mới có thể thay quần cho Mộc Như Lam, có điều khi đấy hắn sẽ đối mặt với vùng tam giác của cô, không chỉ dừng lại ở đó, hắn còn phải tự tay cởi quần cho cô, Mặc Khiêm Nhân nghĩ mà đầu bốc khói, đã thế tiểu Khiêm Nhân còn vô sỉ rục rịch làm hắn khó chịu vô cùng, mà nếu để Mộc Như Lam quay lưng lại thì hắn sẽ phải đối diện với cái mông cong cong của cô, đường nào cũng chết!
Đáng lẽ hắn không nên đồng ý làm chuyện này!
“Khiêm Nhân?” Mộc Như Lam hơi cúi đầu nhìn hắn, bộ dạng thuần khiết vô tội như thêm dầu vào lửa, Mặc Khiêm Nhân mất tự nhiên khép chân lại một chút, hắn quay mặt sang chỗ khác, cắn răng tháo khuy, kéo khóa, cởi quần, ném lên giường, sau đó cầm quần ngủ bằng sợi bông lại gần để Mộc Như Lam xỏ chân vào.
So với Mặc Khiêm Nhân đang cực kì xấu hổ, cô nàng biến thái nọ bình tĩnh hơn rất nhiều, cô chống tay trên vai hắn, chậm rãi xỏ chân trái vào quần, đến khi nâng chân phải lên, cô hít nhẹ một hơi. Mặc Khiêm Nhân ngay tức khắc quay đầu lại, nhìn về phía đầu gối chân phải của cô.
Toàn bộ đầu gối cơ hồ đã sưng tấy lên, nhát dao của Jack quá đột ngột, cô vừa té xong đã phải vội vàng chống dậy làm đầu gối bị đập mạnh xuống đất, cộng thêm Mộc Như Lam dù trời lạnh đến mấy cũng không thích mặc hai cái quần, hạt cát nhân đó xuyên qua vải cắt vào da, thân yếu thịt mềm mà da cô lại trắng nên vết thương mới nghiêm trọng như vậy.
Mặc Khiêm Nhân nào kịp nghĩ đến thứ gì khác, hắn cẩn thận giúp Mộc Như Lam xỏ chân vào, kéo quần lên, đặt cô ngồi xuống giường, sau đó xắn ống quần.
Miếng gạc thấm thuốc sát trùng nhẹ nhàng làm sạch miệng vết thương, người đàn ông nửa quỳ chuyên tâm giúp cô xử lý vết thương, tựa như một kỵ sĩ toàn tâm toàn ý phục vụ công chúa – anh tuấn, bản lĩnh, và thành kính mười phần.
Mộc Như Lam cúi đầu nhìn hắn, mái tóc đen phủ lên làn da tái nhợt càng làm nổi bật màu mực bất hoại, tóc hắn không thô chút nào, dù không mềm bằng của cô. Mộc Như Lam không khỏi chạm tay lên đó, sợi tóc lành lạnh đâm vào lòng bàn tay, ngứa đến tận trong tim.
Mặc Khiêm Nhân khựng tay một lát rồi lại tiếp tục công việc bôi thuốc. Hắn vốn không thích tiếp xúc tay chân, đụng vào đầu lại càng không, thứ nhất là vì bệnh sạch sẽ, thứ hai là vì một vài nguyên nhân tâm lý. Chỉ có Mộc Như Lam là ngoại lệ, ở cạnh Mộc Như Lam, hắn không những hết bệnh sạch sẽ mà còn biết đến xấu hổ ngượng ngùng – cái cảm giác mà hắn tưởng mình sẽ không bao giờ trải nghiệm.
Xử lý xong vết thương trên đầu gối, Mặc Khiêm Nhân ngẩng đầu nhìn Mộc Như Lam, “Còn chỗ nào bị thương nữa không?”
“Phía sau rất đau.” Mộc Như Lam ngoái đầu ra sau lưng.
Mặc Khiêm Nhân lập tức nghĩ đến hình ảnh mình vừa nhìn thấy, so với việc Mộc Như Lam bị đau thì chuyện ngượng ngùng quả thật không đáng nhắc tới…
Nói thế chứ hắn vẫn rất ngượng.
Mộc Như Lam nâng hai tay lên để tiện cho Mặc Khiêm Nhân cởi áo len ra và thay bằng áo ngủ rộng rãi. Mặc Khiêm Nhân định đánh nhanh thắng nhanh, nào ngờ cái áo len lại mắc vào khuy áo lót của Mộc Như Lam làm áo lót bị kéo tuột lên trên, trực tiếp rời khỏi vị trí vốn dĩ của nó.
Tuy lúc sáng Mặc Khiêm Nhân ý loạn tình mê đã sớm có tiếp xúc thân mật nhưng vì hắn gài khuy lại cho Mộc Như Lam rất nhanh nên cũng không thấy rõ lắm, bây giờ chúng đột ngột đập thẳng vào mắt như vậy, Mặc Khiêm Nhân không thể không sững người, vô thức nhìn chằm chằm vào bộ phận không nên nhìn kia.
Mặt của Mộc Như Lam vẫn đang bị chiếc áo len chưa cởi hết che khuất, cảm giác áo ngực dịch chuyển rất rõ ràng nên cô cũng không khó hiểu được tình huống hiện tại, im lặng trong chốc lát, thấy Mặc Khiêm Nhân chưa chịu lấy cái áo vướng trên đầu mình xuống, Mộc Như Lam bèn gọi, “Khiêm Nhân?”
Mặc Khiêm Nhân vẫn không trả lời, vì thế cô nói, “Em sắp không thở nổi nữa rồi.”
Ngực bị cái gì đó đắp lên, áo len trên đầu cũng được kéo xuống dưới, không còn gì cản trở tầm mắt, Mộc Như Lam thấy Mặc Khiêm Nhân quay mặt vào tường, sống lưng hắn cứng ngắc, hai tay thì máy móc khuấy thuốc nước —— trong khi loại thuốc này hoàn toàn không cần khuấy.
Mộc Như Lam cúi đầu nhìn chiếc chăn bông đang phủ lên cơ thể mình, sau đó nhìn về phía Mặc Khiêm Nhân, “Khiêm Nhân?”
“… Anh không cố ý…” Mặc Khiêm Nhân đáp thật nhẹ.
“Nói không cố ý là xong à?” Mộc Như Lam hơi thu lại nụ cười, ngữ điệu trầm trầm như đang tức giận.
Sống lưng Mặc Khiêm Nhân càng cứng hơn.
“Ai cũng phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, Khiêm Nhân.” Mộc Như Lam nói hết sức nghiêm túc, hai giây sau, cô nhếch môi cười, “Mau lại đây mặc áo ngực cho em đi. Anh làm nó tuột ra thì phải có trách nhiệm đưa nó về vị trí cũ mới được.”
Mặc áo ngực… Giúp cô ấy mặc áo ngực…
Mặc Khiêm Nhân lặng lẽ rút khăn giấy lên lau cái mũi đang ngứa, tuy chiếc khăn không dính màu đỏ nhưng hắn vẫn có cảm giác mình sẽ chảy máu mũi bất cứ lúc nào…
“Khiêm Nhân?” Mộc Như Lam chớp chớp mắt, “Anh ngượng à? Rõ ràng hồi sáng đã ngậm đã hôn đã liếm…”
“Đừng nói nữa.” Mặc Khiêm Nhân vội ngắt lời cô rồi im lặng đứng dậy, cúi đầu đi đến trước mặt Mộc Như Lam, hắn khom người xuống, gỡ cái chăn đang che cảnh xuân ra, run run cầm lấy chiếc áo ngực đã tuột lên tận xương quai xanh, nhẹ nhàng kéo nó trở lại vị trí ban đầu.
Như vậy hẳn là được rồi? Mặc Khiêm Nhân căng thẳng như lâm đại địch.
“Không được.” Thấy Mặc Khiêm Nhân tưởng như vậy là xong, Mộc Như Lam mỉm cười bảo, “Nếu chỉ làm thế này thì bộ ngực của em sẽ không thoải mái, phải để áo bao trọn bầu ngực rồi gài lại, em đang phát dục, mặc không đúng sẽ bị đau cho xem.”
“…” Mặc Khiêm Nhân đứng cứng ngắc tại chỗ.
“Khiêm Nhân?” Mộc Như Lam mềm giọng gọi tên hắn hết lần này đến lần khác, “Khiêm…”
Cảnh vật đột nhiên chao đảo, đợi đến khi ý thức được thì Mộc Như Lam đã bị đặt nằm trên giường, cô thấy đôi mắt vốn luôn ánh màu xám lạnh nhạt nay chìm trong một vực nước đen sâu hun hút như muốn xoáy nát hồn phách con người.
Hắn gập một chân đè lên đùi của cô, hai tay thì ép ở hai bên đầu. Hương bạc hà thanh lạnh bao trọn lấy Mộc Như Lam, cô không hiểu gì cả, người đàn ông này đang nhìn cô bằng một ánh mắt có tính xâm lược rất mạnh, nó vừa xa lạ lại vừa nguy hiểm, nhưng vẫn chưa đến mức khiến cô muốn giết hắn.
“Khiêm Nhân?”
“Đừng tùy tiện nói chuyện.” Mặc Khiêm Nhân lên tiếng, chất giọng khàn khàn nửa buồn bực nửa nguy hiểm, “Đừng tùy tiện nói chuyện với anh, đừng tùy tiện gọi tên anh, đừng tùy tiện nói những lời không đứng đắn với anh! Chẳng lẽ em không biết, chỉ là gọi tên thôi nhưng đối với anh cũng là một sự dụ hoặc không thể kháng cự hay sao!”
Mặc Khiêm Nhân hơi giận, hắn thì cố gắng kiềm chế còn cô thì lại vô tư khiêu khích như đang xem xiếc, có cái lý nào như vậy? Thật vô trách nhiệm, thật sự quá vô trách nhiệm! Trời biết hắn sẽ làm gì với cô nếu mất đi lý trí, rõ ràng cô chẳng hiểu gì cả…
Mộc Như Lam tựa hồ bị câu nói của Mặc Khiêm Nhân làm giật mình, đôi mắt trong veo phản chiếu khuôn mặt nguy hiểm của người đàn ông. Một hồi lâu sau, cô chớp chớp mắt như gọi thần trí quay về, “Khiêm Nhân bị em quyến rũ à?”
“Đã bị quyến rũ từ rất lâu rồi.” Đã từ rất lâu, khi mà hắn vẫn còn ở Mỹ, chỉ vì biết đến vụ án kia, chỉ vì biết đến một cô gái tên Mộc Như Lam, hắn đã ra sức lưu tâm thậm chí đáp máy bay về nước, chẳng phải ngay từ khi đó, hắn đã bị cô nàng biến thái này hấp dẫn rồi sao?
Mộc Như Lam khe khẽ cười, “Vậy ra anh giận là vì không được thỏa mãn sao?”
“…” Khung cảnh tỏ tình lãng mạn bị đóng băng trong nháy mắt! Tuy nhìn chung thì cô nói vậy cũng không sai nhưng Mặc Khiêm Nhân hắn đâu phải hạng vô liêm sỉ ngày ngày tơ tưởng đến chuyện đó?! Rõ ràng kẻ đầu sỏ là cô!
Mộc Như Lam vươn tay ôm cổ hắn, “Thật lòng xin lỗi, đều là lỗi tại em, em quên mất Khiêm Nhân đang trong độ tuổi tràn đầy tinh lực, buổi sáng chỉ giải quyết giúp anh một lần là không đủ. Đừng lo, lần này em sẽ làm tới khi anh thỏa mãn mới thôi. Như vậy Khiêm Nhân sẽ không giận nữa phải không?”
“Em… A… Đừng đụng lung tung…” Mặc Khiêm Nhân đang định sửa lại cái suy nghĩ sai lầm rằng hắn tức giận là vì không được thỏa mãn, chỉ cần giúp hắn giải quyết nhu cầu thì hắn sẽ không giận nữa, nào ngờ Mộc Như Lam lại cong đầu gối cọ lên.
“Rõ ràng Khiêm Nhân rất thích mà. Không sao, dù không thể dùng tay nhưng em cũng sẽ cố hết sức để thỏa mãn Khiêm Nhân.” Người của cô, nín nhịn lâu quá lỡ nghẹn hỏng thì sao?
“Lam Lam…”
“Thích không?”
“…”
“Khiêm Nhân?”
“…”
“Khiêm Nhân?”
“Ừm…”
Chương 173 (V44.2): Mặc quần áo (2)
Bánh xe vali lăn lạch cạch trên đất, cậu thiếu niên quàng khăn cổ màu xám giương mắt nhìn thị trấn nhỏ trước mặt rồi lặng lẽ mỉm cười, chỉ cần nghĩ tới chuyện Mộc Như Lam đang ở đây là cậu lại thấy cảnh vật tươi đẹp hơn hẳn.
Cậu kéo vali đi thẳng đến chỗ trọ của Mộc Như Lam mà Trần Thanh đã nói trong cú điện thoại trước đó.
Vừa ra khỏi bệnh viện, Thư Mẫn và Trần Thanh tình cờ nhìn thấy Mộc Như Lâm kéo hành lý đi ngang cổng bệnh viện, hai bên gặp nhau thì không khỏi kinh ngạc.
“Sao cậu lại ở đây?” Thư Mẫn cau mày hỏi Mộc Như Lâm.
“Tôi đi du lịch, không được à?” Mộc Như Lâm biết Thư Mẫn không thích anh em cậu, đổi lại, cậu cũng không ưa gì cô ta, vì vậy nói chuyện cũng chẳng hề nể nang.
“Chắc lại nhớ mùi sữa nên tới bám hội trưởng chứ gì?” Vẻ mặt Thư Mẫn thật lạnh nhạt, giọng nói lạnh nhạt nhiễm mấy phần mỉa mai.
“Liên quan gì tới chị?” Mộc Như Lâm kéo hành lý đi tiếp mặc kệ bọn họ, cậu biết mình phiền phức, nhưng còn cách nào nữa đâu? Cậu đã cố hết sức kiềm nén tình cảm của mình rồi, cậu chỉ muốn nhân lúc mình chưa trưởng thành để ở cạnh Mộc Như Lam thêm một chút mà thôi! Mộc Như Lâm đã chuẩn bị tinh thần nhìn Mộc Như Lam nắm tay người đàn ông khác cả đời, nhưng trước lúc đó, cậu muốn tranh thủ từng giây từng phút ở cạnh cô.
“Ha…” Thư Mẫn nhìn bóng lưng Mộc Như Lâm, tựa hồ cảm thấy có gì đó không hợp lý.
“Cậu nên mừng vì đó là Mộc Như Lâm, hơn nữa chỉ có một mình Mộc Như Lâm.” Trần Thanh nâng giọng kính, kì thực Mộc Như Lâm rất có chừng mực, ít ra cậu ta sẽ không dính cứng ngắc lấy Mộc Như Lam giống như Mộc Như Sâm.
Thư Mẫn im lặng từ chối cho ý kiến.
Trần Thanh chợt chuyển chủ đề, “Rồi sao? Có khởi tố không?” Mộc Như Lam, Âu Á Thần, và Mina cùng gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng, trong đó Mộc Như Lam và Mina là học sinh Lưu Tư Lan, cho dù thủ phạm là người nước ngoài thì hội học sinh cũng không thể để yên như vậy được.
Thư Mẫn hạ mi mắt, “Không, phiền phức lắm, thủ phạm là kẻ tâm thần, có khởi tố cũng chẳng tác dụng gì.”
Trần Thanh nghi hoặc nhìn theo Thư Mẫn, vừa rồi cô còn nhất quyết muốn đối phương phải gánh trách nhiệm cơ mà, sao bây giờ lại đột nhiên bỏ qua?
++++
Những ngón tay len lỏi giữa mái tóc đen, dòng nước ấm áp rửa trôi đám bọt trắng.
Mộc Như Lam nằm nhoài đầu ra khỏi bồn tắm để tóc và nước có thể chảy xuống. Mặc Khiêm Nhân ngồi trước mặt gội đầu cho cô, ngón tay hắn nhẹ nhàng ma sát da đầu, thỉnh thoảng lại xoa bóp huyệt thái dương làm thiếu nữ sung sướng cười híp mắt, cô xin được khẳng định, trừ chứng kén ăn nghiêm trọng ra, người đàn ông khó nuôi này thực sự là một ông chồng tốt.
Mộc Như Lam nghịch sợi chun đen trên tay một hồi rồi giơ ra trước mặt Mặc Khiêm Nhân, “Thấy chưa, em rất có tài đoán trước tương lai phải không?” Quả nhiên sợi chun này rất hợp để dùng làm ám khí.
Mặc Khiêm Nhân vuốt đi mấy giọt nước sắp chảy vào tai của Mộc Như Lam, “Hữu dụng không?” Hắn không rõ quá trình vật lộn giữa cô và Jack lắm.
“Em thiếu chút nữa là siết chết hắn ta rồi.”
“Như em nói, thiếu-chút-nữa.” Mặc Khiêm Nhân tắt vòi nước, hắn vắt mái tóc dài của cô một cái rồi dùng khăn lông bọc lại, sau đó đỡ cô ngồi dậy.
Mặc Khiêm Nhân bế Mộc Như Lam lên, cô quàng tay ôm cổ hắn, ngoan ngoãn tiếp thu lời dạy, “Ừ, quả nhiên loại vũ khí có tính công kích mạnh như súng bắn đinh vẫn hữu dụng hơn.” Ám khí chỉ là ám khí, không thể so bì với minh đao minh thương, dù đôi khi nó cũng có thể trở thành thứ vũ khí chết người nhất.
Mặc Khiêm Nhân đặt cô lên giường rồi lấy máy sấy sấy tóc cho cô, trời lạnh thế này, để tóc ướt rất dễ bị cảm.
Mộc Như Lâm tới nhà trọ gặp bà Smith, bà Smith thấy Mộc Như Lâm thì có hơi chần chừ, dù sao thị trấn nhỏ yên bình của bọn họ cũng vừa xuất hiện một tên biến thái giết người hàng loạt, người trong cuộc như bà Smith lại càng cảnh giác người lạ hơn. Mãi đến khi Mộc Như Lâm đưa ra ảnh chụp chung với Mộc Như Lam, rồi thêm một bạn học của Mộc Như Lam tình cờ đi ngang xác nhận, bà Smith mới nói cho cậu số phòng của Mộc Như Lam.
Mộc Như Lâm đi lên lầu, trông thì trầm tĩnh nhưng thật ra trong lòng đang nhảy nhót, không biết Mộc Như Lam có vui mừng khi thấy cậu không, trên mặt cô sẽ có biểu cảm gì, cậu mong đợi quá, được du lịch với Mộc Như Lam mà không có Mộc Như Sâm làm kỳ đà cản mũi, quả thực không còn gì sung sướng bằng.
Tìm được phòng của Mộc Như Lam, Mộc Như Lâm gõ cửa, trái tim cậu vui sướng nhảy múa, hai má hơi ửng hồng.
Nghe được tiếng gõ cửa, Mộc Như Lam hỏi, “Ai vậy?”
Mộc Như Lâm không trả lời, cậu muốn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Mộc Như Lam khi nhìn thấy cậu.
Chỉ chốc lát sau, tiếng mở khóa lách cách vang lên, nụ cười vui vẻ của Mộc Như Lâm bất chợt cứng đờ đi, cậu trừng to mắt ra chiều không tin nổi.
Mặc Khiêm Nhân nhìn Mộc Như Lâm, vẻ mặt lạnh lùng.
“Ai thế?”
“Em trai em.” Mặc Khiêm Nhân không quay đầu lại, hắn nhìn Mộc Như Lâm thâm thúy nhưng không nói gì, chỉ mở cửa hẳn ra rồi đứng né sang bên để Mộc Như Lam có thể thấy Mộc Như Lâm.
“Như Lâm?” Mộc Như Lam ngồi trên giường, hơi kinh ngạc khi thấy thiếu niên đứng nơi ngưỡng cửa, “Sao em cũng tới đây?”
Mộc Như Lâm bàng hoàng đến tái mặt, Mặc Khiêm Nhân… Tại sao? Tại sao hắn cũng ở thị trấn Evian? Tại sao hắn lại ở trong phòng của Mộc Như Lam? Lúc trước Kha Uyển Tình đã khăng khăng Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân có gì đó mờ ám, chẳng lẽ…
“Như Lâm?” Mộc Như Lam lại gọi.
Mộc Như Lâm cứng nhắc đưa mắt nhìn sang Mộc Như Lam, bây giờ cậu mới hiểu cái gì gọi là nói dễ hơn làm, đã bao lần cậu tự dặn lòng rằng Mộc Như Lam là chị của cậu, cậu là em trai của cô, bọn họ không thể nào sống bên nhau, Mộc Như Lam sẽ kết hôn rồi thậm chí là sinh con cho một người đàn ông khác, dẫu biết là vậy nhưng khi chuyện này thực sự xảy ra, lòng cậu… đau như cắt.
Mặc Khiêm Nhân từ cao nhìn xuống Mộc Như Lâm, lạnh nhạt nói, “Cô ấy bị thương, cậu muốn cô ấy tự mình xuống giường đón cậu sao?”
“Bị thương?” Trong đầu Mộc Như Lâm chỉ còn mỗi hai chữ này, cậu bước vội vào trong phòng, ánh mắt đảo một lượt lên người Mộc Như Lam rồi cuối cùng rơi vào hai cái bánh bao trông hết sức nghiêm trọng trên tay cô. Mộc Như Lam nhíu mày, “Chị! Đã xảy ra chuyện gì?” Mới chỉ đến đây mấy ngày, làm sao lại bị thương được chứ?
“Không còn gì đáng lo nữa rồi.” Mộc Như Lam lắc lư hai cái tay bánh bao, “Đáng yêu không này?”
“Chị!” Mộc Như Lâm rất bất mãn về thái độ qua loa ấy của Mộc Như Lam, chẳng lẽ cô ấy không biết cậu rất lo hay sao?
“Không sao thật mà, chỉ là Khiêm Nhân chuyện bé xé ra to thôi, băng thành thế này rồi, chị đỡ phải đeo bao tay.” Mộc Như Lam nhẹ nhàng nói trong khi Mộc Như Lâm trừng cái tay cô như trừng kẻ thù truyền kiếp, cô đưa tay chạm vào cái mũi đã hồng lên vì lạnh của cậu, “Sao em lại tới đây?”
Mộc Như Lâm nhìn Mặc Khiêm Nhân thân mật đi ra sau lưng Mộc Như Lam để sấy tóc giúp cô, đôi tay đeo găng lên màu xám tro nắm lại, “Em cũng muốn đến núi Alps du lịch.”
“Ra thế. Vậy Như Sâm đâu?” Mộc Như Lam nhớ tới Mộc Như Sâm, thằng bé bám người kia mà biết Mộc Như Lâm đến đây thì thể nào cũng đòi đi theo, mà nó đâu sao không thấy?
“… Anh ấy bận đua xe với Lưu Khải và Trịnh Dương rồi… Em tới khách sạn thuê phòng đây, cất hành lý xong sẽ quay lại.” Mộc Như Lâm nhìn Mặc Khiêm Nhân một cái.
“Được, lát nữa cùng nhau đi ăn tối nhé.”
“Vâng.”
Nhẹ nhàng khép lại cửa phòng, Mộc Như Lâm đứng bần thần hồi lâu rồi mới thất hồn lạc phách bước xuống cầu thang, hai mắt cậu như mờ đi, mặc dù tay đã mang găng nhưng cảm giác buốt cóng vẫn hiện rõ mồn một.
Người chị cậu yêu đã thích người khác, bọn họ đang ở chung một phòng, cô thân mật gọi tên hắn, so với khi gọi tên cậu, chất giọng của cô mềm mại hơn, mang theo một ý tứ nũng nịu khó nhận ra, tựa như một thiếu nữ dịu dàng rơi vào bể tình; mà ánh mắt người đàn ông kia nhìn cô cũng rất đặc biệt, bọn họ yêu nhau sao? Đã đến lúc cậu phải hoàn toàn buông tay rồi sao? Có ai cho cậu một con dao để móc tim mình ra không? Móc ra rồi, có lẽ sẽ không đau đớn như vậy nữa…
“Bịch!” Bé Jenny vô ý va phải chân của Mộc Như Lâm, cô bé lùi ra sau mấy bước, suýt chút nữa thì ngã xuống, thế nhưng Mộc Như Lâm chỉ mải lộc cộc kéo vali, lần thần rời khỏi nhà trọ này.
Cô bé thắt bím đuôi sam chớp chớp mắt nhìn về phía bà Smith sau quầy, “Bà nội, anh kia khóc à?”
++++
Hai tiếng sau, màn đêm buông xuống.
Mộc Như Sâm vui vẻ kéo hành lý xuống xe lửa, chiếc khăn quàng đen che đi nụ cười trên môi thiếu niên, đôi ủng màu đen giẫm lên mặt xi măng, phát ra những âm thanh sung sướng.
Cậu kéo vali đi vào thị trấn Evian, lấy từ trong túi áo ra một tấm ảnh rồi đi tới trước mặt một người xa lạ, dùng thứ tiếng Anh không lưu loát để hỏi họ có biết cô gái trong ảnh không.
Tuy nghe không hiểu nhưng những người kia vẫn có thể chỉ đường cho cậu, bởi lẽ cô gái trong ảnh quá mức đặc biệt, gặp một lần là khó thể nào quên, câu chuyện cô gái thiên sứ đã sớm truyền khắp thị trấn Evian, ai cũng biết cô đang trú tại nhà trọ của gia đình Smith.
Mộc Như Sâm không thạo tiếng Anh nên đương nhiên cũng không thể hiểu hết lời họ nói, thế là cậu đành thỉnh thoảng chạy lại hỏi một người, may mà cuối cùng gặp được một học sinh Tử Viên, lấy được địa chỉ chính xác.
Lúc này, Mộc Như Lam, Mặc Khiêm Nhân, và cả Mộc Như Lâm đang ăn tối trong nhà trọ, một bàn có bốn chỗ ngồi nhưng hễ ai có mắt thì đều biết vị trí còn thừa không hợp để người ngoài ngồi, ngay cả Thư