– “Lúa xanh chín trổ đòng đòng
Lan ơi đã muốn lấy chồng hay chưa”
– Hihi. Anh Dũ chọc em hoài à. Nay anh ra đồng có mình hả.
– Ừ. Ba má anh đi có việc hết trơn rồi. Mà còn em,muộn rồi sao chưa về nữa. Chạng vạng rồi mà ở ngoài đây làm gì. Bà con người ta sắp về hết trơn rồi.
– Hihi. Tại lên thành phố học,em nhớ cảnh sắc quê mình lắm,giờ cứ muốn ở lại suốt thôi. Đi đâu cũng không bằng quê mình.
– Nói chớ yên bình cũng tận hưởng rồi,chỉ có cái khổ cái cực là không thể lẳng lặng mà cho qua. Phải đi để khi trở về,không còn mang theo muộn phiền làm hành trang nữa.
– Em biết mà. Nên em sẽ cố gắng học thật tốt,sau này kiếm một công việc ổn định,về lo cho má là được phải không anh Dũ.
– Phải là quá được luôn. Rồi còn phải lấy chồng,sinh con đẻ cái,muốn đẹp trai thì đặt tên Dũ.
– Hihi. Chọc em hoài. Thôi em về đây. Anh làm chút rồi về sớm nha.
Hoàng hôn cũng vừa buông xuống,từng mảng màu đỏ hồng cắt ngang qua nền trời như những cánh tay đang vẫy chào theo cái bóng nhỏ nhắn của Lan. Anh Dũ ngoái đầu nhìn theo,có vẻ như tâm trí đã bị quyến rũ bởi khung cảnh tuyệt mĩ đó. Cũng đúng thôi,đến cả hàng lúa vàng thơm óng ả còn đung đua theo làn tóc mây xõa ngang vai đó mà.
– Hò ơ Chiều nay tát nước đầu làng
Nhưng sao chẳng thấy bóng chàng qua đây… Hò ơ
Tiếng hò ngân nga,trong trẻo của ai đó vang lên khiến anh Dũ thêm một lần nữa phải ngây ngất. Giọng hát lạ lắm,du dương lúc vọng xa lúc ngỡ như thoang thoảng bên tai. Những đám ruộng bên cạnh,bà con đã về hết rồi còn đâu. Chạng vạng sương mờ như khói,có nhìn quanh quất cũng chẳng ra ai. Thôi thì cứ thưởng thức,ai hát cho ai,đâu có há xá gì.