Quá trình tiếp theo tôi cũng không dám nói nhiều.
Chỉ biết là, từ miệng vết thương của Hoắc Lão bà chảy ra toàn là máu
đen. Chúng tôi lấy vài cái ba lô, lấy những thứ nên đem đi rồi cất toàn
bộ vào trong cùng một cái túi. Ở trong balô của Muộn Du Bình, chúng tôi
phát hiện có hai chiếc vòng kì quái, vừa nhìn là biết nó là vật để lại
dấu vết trong cái quan tài kia vậy ra anh ấy là người mở nó ra. Thứ này ở trong balô của Muộn Du Bình, nói vậy thì nó vô cùng quan trọng, cho nên chúng tôi đem nhét hết vào trong túi.
Muộn Du Bình vẫn chưa tỉnh lại. Tôi đỡ anh ấy cõng lên lưng, cột chặt chẽ vào trên người. Thật sự thì trọng lượng của Muộn Du Bình là vừa
đẹp, lượng cơ bắp trong thân thể anh ấy đặc biệt nhiều, vì vậy tuy rằng
dáng người mới nhìn qua thực sự cân đối, thế nhưng thực tế trọng lượng
của y so với lần trước tôi dìu, cảm giác phải nặng hơn nhiều lắm.
Bàn Tử đeo tất cả những thứ khác lên lưng cùng với đầu của Hoắc Lão
bà. Kế hoạch của chúng tôi định là đi trở về bằng đường cũ. Trước khi đi khỏi đó, chúng tôi đem tất cả những người vẫn còn có hơi thở khiêng trở vào bên trong mật thất. Tuy rằng biết bọn họ khẳng định không có khả
năng đợi chúng tôi trở lại lần nữa được, thế nhưng chúng tôi vẫn để lại
một ít nước cùng lương thực. Biết đâu bọn họ và Quỷ Nhân Ảnh kia giống
nhau, cuối cùng vẫn có thể may mắn mà tiếp tục sống sót, chúng tôi làm
vậy chính là lưu lại một chút hy vọng cho họ. Nói thật, phải làm cái
loại lựa chọn này quá khó khăn, trong lòng tôi cũng rất khó chịu. Thế
nhưng tôi đành tự nói với chính mình — tôi chỉ là một người bình thường
thôi, khả năng của tôi chỉ có thể làm được đến như vậy thôi.
Vẫn đi theo cái miệng hố bị đốt lúc nãy đi xuống dưới, đi ngang qua
trước cái tầng kia. Tôi hỏi Bàn Tử, có còn muốn tiếp tục đi lên trên kia hay không. Bàn Tử nói: “ Cẩu thật, mục đích chính của chúng ta là vào
đây cứu Tiểu Ca, hiện tại đã cứu được Tiểu Ca rồi, còn không mau mau
chuồn đi? Bên trên cho dù có vô số cô gái nước nga nóng bỏng đi nữa thì
tôi cũng tuyệt đối không đi lên đâu! ”
Bên trên Trương gia cổ lâu còn có rất nhiều tầng lầu. Mỗi một tầng
hẳn là còn có đủ thứ tình huống kỳ quái. Nhưng mà vào lúc này nỗi sợ hãi trong lòng tôi đã đè xuống tất cả sự hiếu kì của tôi. Cả hai chúng tôi
đi trở lại thật cẩn thận, rất nhanh sau đó chúng tôi đã đi xuống tới
tầng dưới cùng.
Tôi lúc này đầu đã đầy mồ hôi, hai chân đều không thể tự chủ được mà
run run lên. Bình thường những việc nặng này đều là do Bàn Tử làm, hiện
tại tôi cảm giác được chính mình thực sự sắp bất ngờ chết mất, không hề
nghĩ tới cõng một người mà cũng có thể mệt tới như vậy. Trên lưng Bàn Tử đeo đủ thứ cũng mệt đứt hơi.
Anh ấy dừng lại đốt thuốc hút, nói: “ Trước cứ nghĩ chút đã, chúng ta không thể theo đường cũ trở về được, thứ kia khẳng định còn đang nấp ở
chỗ nào đó chờ chúng ta đi trở lại. Cho dù không đợi được chúng ta, tầng lưu sa kia cũng.. mẹ nó, quá khó khăn để đi qua rồi. Nhiều thạch tằm ăn thịt như vậy, chúng ta đi xuống khẳng định gặp phải chuyện không hay ho gì. Chúng ta phải tìm ra đường Tiểu Ca đi vào để trở ra thôi! ”
Cánh cửa đồng kia lúc trước hoàn toàn đóng kín, chắc chắn đội ngũ của Tiểu Ca không phải đi vào cùng đường với chúng tôi. Lòng tôi nói tìm
thế nào được đây, bây giờ anh ta đang hôn mê rất sâu!
Đột nhiên Bàn Tử nói: “ Nhìn xuống mặt đất đi! ”
Tôi vừa cúi đầu xuống nhìn, liền phát hiện trên mặt đất toàn là những dấu chân lộn xộn. Tôi đưa mắt về phía anh ấy ngơ ngác nhìn, Bàn Tử nói: “ Tôi với cậu ở cùng một chỗ, tôi cảm thấy hình như cậu đang từ từ càng lúc càng ngốc đi đó, cậu nhìn từ cửa vào đây đi. ”
Tôi theo lời Bàn Tử nói nhìn lại, liền hiểu ra được anh ta là đang
muốn nói cái gì. Từ cửa đi vào, chỉ có hai hàng dấu chân rõ ràng nhất,
vừa thấy thì biết là dấu chân của tôi và Bàn Tử .
“ Bọn Tiểu Ca không giống chúng ta đi vào đây từ cửa trước. ” Bàn Tử
nói, “ Cậu nhìn đi, chỗ này dấu chân vô cùng lộn xộn, bây giờ chúng ta
có thể căn cứ vào dấu giày của Tiểu Ca để tìm, xem thử bọn họ rốt cục là đi vào từ chỗ nào. ”
Tôi nhìn xuống thấy dưới chân chúng tôi lúc này có vô số dấu chân,
lập tức biết được cách của Bàn Tử có thể thực hiện được. Cả hai liền một mạch lui lại rồi theo phương pháp của anh ấy tìm kiếm, rất nhanh sau đó đi tới mấy cây cột ở giữa. Chúng tôi phát hiện, dấu chân của Muộn Du
Bình, dĩ nhiên là đến từ chính một trong mấy cây cột này.
“ Chẳng lẽ anh ấy từ bên trong cây cột đi ra? “ Tôi sờ sờ cằm tỏ vẻ nghi ngờ.
Bàn Tử liền dí mặt lại gần một chút, nhìn thật kĩ chi tiết trên cây
cột. Trên thân cây cột này, điêu khắc rất nhiều hoa văn hình Tì hưu, thứ này ở trong cổ mộ thật sự khá hiếm thấy. Tôi có thể xác định hoa văn
này chính là Tì hưu — nhưng mà ngay lúc này tôi phát hiện trên người Tì
hưu, còn có một số vẩy của Kì lân. Tôi cảm thấy vật này có thể là một
giống thần thú kết hợp kiểu mới, hoặc nhất định là do Phong Cách Lôi
nhầm chỗ nào rồi, chỉ có điều điêu khắc tỉ mỉ và nghiêm túc như vậy, có
thể thấy chuyện điêu khắc nhầm không có khả năng quá lớn.
Bàn Tử vuốt vuốt mông Tì hưu này , đột nhiên lại buông tay xuống,
xoay người đi đến một cây cột khác tìm tòi. Sờ soạng qua lại chín mười
lần, liền quay lại phía tôi nói: “ Nhiệt độ không giống nhau! Hai cây
cột này cũng giống với loại cột trong tài liệu nói tới, có một trong hai cây cột bên ngoài được bao lại bởi một loại kim loại nào đó, nhưng mà
họ lại cố ý sơn lên một lớp sơn bên ngoài cho thật giống nhau.”“ Nói như vậy thì, chỗ này có liên quan tới cửa vào sao? ” Tôi nói.
“ Cái này còn cần phải nói sao, dấu chân của Tiểu Ca là từ nơi này đi ra, chỗ này nhất định có cơ quan, có thể dây mới thật sự là thông đạo
ra vào bí mật của cổ lâu.” Bàn Tử nói, “ Cậu hãy để cho tôi yên ổn đi
tìm thêm một ít chứng cứ. Trong này hẳn là sẽ có một thứ gì đó, khẳng
định có chuyện kì quái. ”
Nói xong Bàn Tử cởi áo khoác bước gần lại cho tiện nghiên cứu. Tôi
vội vàng ngăn: “ Bụi ở chỗ này chỉ cần dính vào mồ hôi, toàn thân sẽ vô
cùng ngứa ngáy, vậy thì so với cái chết còn khó chịu hơn nhiều. Vào lúc
đó chỉ cần anh gãi một cái, thì da cũng sẽ rơi xuống một mảng, hơn nữa
anh sờ loạn những…… này mông Tì hưu, biết đâu có thể sẽ lại khởi động cơ quan nào đó thì sao. ”
Bàn Tử vừa nghe tôi nói như vậy, chỉ biết lập tức mặc lại quần áo
thật kín. Bất quá anh ấy đối với cơ quan thật ra không phải không quan
tâm tới, rón ra rón rén bước quanh, nói rằng: “ Dọc đường đi tới đây
cũng không có cơ quan nào đặc biệt chí mạng, tôi cảm thấy không cần quá
lo lắng việc này đâu, cẩn thận một chút là được rồi, Bàn gia tôi nói như thế nào thì cũng là người có rất nhiều kinh nghiệm. ”
Nói xong Bàn Tử liền sờ từng chi tiết trên thân Tì hưu mà từng bước
nghiên cứu một chút, phải nghiên cứu tỉ mỉ như vậy có chút thô tục,
nhưng mà cho dù là nghiên cứu như thế nào đều cảm thấy những……. này đó
tì hưu đều có cửa chết, không có cách nào ấn động chúng được.
Vào đúng lúc chúng tôi đang buồn bực, Muộn Du Bình nằm trên lưng tôi
bỗng nhiên giật giật. Tôi thấy anh ấy đưa tay ra ngoài. Tôi quay đầu lại nhìn anh ấy. Anh ta lúc này đã suy yếu cực độ, mắt vẫn còn nhắm lại,
cũng không rõ đã hoàn toàn tỉnh táo lại hay chưa.
Bàn Tử cũng quay đầu lại nhìn anh ta, nhẹ giọng hỏi: “ Tiểu Ca, cậu muốn làm gì? ”
“ Tôi mở được. ” Muộn Du Bình trên lưng nhẹ giọng nói.
Tôi hiểu được ý của anh ấy một chút, liền bước tới phía trước vài
bước, anh ấy đưa hai ngón tay dài của mình chạm lên cây cột lạnh như
băng, sau đó dùng ngón tay nhẹ nhàng trượt trên tất cả hoa văn trên đó.
Tôi cõng y trên lưng, im lặng đi vòng quanh cây cột rồi lại tiếp tục đi
từng vòng từng vòng. Không dám phát ra bất kì âm thanh nào.
Cả hai cứ như vậy di chuyển đến lúc tới vòng thứ mười hai, tôi chợt
nghe Muộn Du Binh nói: “ Cái đầu tiên hàng thứ mười ba, thứ hai hàng thứ sáu và cái thứ ba hàng thứ bảy. Gõ nhẹ mỗi điểm đó một cái. Nhớ kỹ thứ
tự. ” Nói xong tay anh ấy lập tức buông thõng xuống.
Bàn Tử lập tức làm theo. Vừa làm xong, bỗng nhiên liền thấy mấy cây
cột này bắt đầu chậm rãi chuyển động. Xoay xoay, ở bên trong một cây
xuất hiện một cái khe trên thân cột, đại khái cái khe chỉ để cho một
người nghiên người lách đi qua. Bên trong khe hở chính là một cái thông
đạo, chạy thẳng xuống bên dưới, nối tiếp với trong mặt đât.
Trên vách trong cây cột, có đóng mấy cây đinh để leo lên. “ Nhà có Tiểu Ca, như có bảo vật nha! ” Bàn Tử nói.
Chúng tôi buông trang bị trong tay để vào bên trong, trước tiên tôi
đem Tiểu Ca chuyển lên trên người Bàn Tử, rồi nghiên người thật cẩn thận đi xuống, sau đó tiếp tục đỡ Tiểu Ca cõng lên. Xuống tới dưới đáy, dùng bật lửa chiếu một chút, không khỏi kinh ngạc — chúng tôi liền thấy được một căn phòng được xây thành bằng những khối đã tảng xếp chồng lên
nhau, hơn nữa nhìn tình huống xung quanh, đây cũng là một cái cung điện.
“ Nơi này cũng là một bộ phận của Trương gia cổ lâu sao? ” Bàn Tử
hỏi, tôi gật đầu — dựa theo những cách làm thông thường trước đây, đây
là địa cung bên trong cổ lâu, hẳn là mộ thất của Trương gia lão tổ trước kia. Sợ rằng, những người được mai táng ở dưới này, đều là những lão
tiền bối có niên đại vô cùng vô cùng lâu đời.
“ Làm sao bây giờ? ”
“ Tiểu Ca chính là từ chỗ này đi ra, hiển nhiên chúng ta cũng có thể
đi từ đây ra! Tiểu Ca, cậu đúng là giả bộ làm người tốt mà, để một cái
GPS thử xem nha. ” Bàn Tử nói với Muộn Du Bình.
Muộn Du Bình trên lưng tôi không hề có phản ứng gì, xem ra anh ấy lại tiếp tục hôn mê tiếp rồi. Bàn Tử chỉ có thể nhìn nhìn rồi lắc đầu, nói
với tôi: “ Hết điện rồi. ”
“ Đi thôi, chúng ta phải cẩn thận một chút. Nếu đường ra ở trong này, cuối cùng chúng ta nhất định có thể tìm ra được thôi. ” Tôi nói, “ Gặp
núi thì mở đường, gặp nước thì bắc cầu, chúng ta đi bước nào là phải
chắc chắn bước đó. Để tôi đặt Tiểu Ca xuống, rồi chúng ta đi lên trước
quan sát chung quanh thử. ”
Nơi này không có bụi độc, là chỗ rất tốt có thể nghỉ ngơi. Tôi thấy
Bàn Tử thở hổn hển cũng tương đối nặng nề, cũng giúp anh ấy buông đồ đạc xuống trước. Thật sự là tôi chưa từng mệt mỏi rã rời như vậy. Vừa đặt
Tiểu Ca trên vai xuống dưới, ngay lập tức tôi bị hoa mắt váng đầu. Tôi
xoa xoa bả vai, liền đi theo Bàn Tử đi thăm dò tình hình phía trước.
Chúng tôi liền thấy phía sau hiện lên, phía trước chỉ có một cái cửa đá
dẫn đi ra ngoai. Cửa đá đóng chặt , thê nhưng có thể thấy được trên cửa
có dấu vết đã từng bị mở ra gần đây.