Sau khi trải qua lần mạo hiểm ở Tứ Xuyên, đối với
tôi mà nói leo lên cao đã không còn là vấn đề khó khăn nữa. Tôi nhìn lên phía trên sơn động, ước chừng cao khoảng sáu mươi thước, gần bằng với
chiều cao của một tòa nhà mười hai tầng.
Cũng may sơn động này nham thạch tốt hơn nhiều, chưa tới một giờ, tôi đã có thể leo lên rất cao. Điều làm cho tôi cảm thấy tự hào nhất là,
điếu thuốc kẹp ở trên lỗ tai tôi suốt thời gian leo lên không hề rơi
xuống.
Tôi dùng thép gai buộc thành sợi dây, làm thành một sợi thừng tương
đối an toàn, đến khi tôi cách đỉnh động còn có khoảng mười thước, liền
phát hiện ra hiện giờ muốn đi lên cao hơn nữa là điều hết sức khó khăn.
Bàn Tử ở dưới vẫn hỗ trợ cho tôi. Tôi lấy đèn pin chiếu sáng đỉnh
động, phía trên toàn là thạch nhũ nanh sói treo ngược. Quả nhiên không
khác gì so với dự đoán của tôi, trong lúc đó tôi phát hiện có thứ gì bên trong những nhũ thạch này .
Nhưng những….thạch nhũ này lại quá lớn, hơn nữa còn xen kẽ nhau. Tôi hiện giờ đang ở ngay trên này mà còn nhìn thấy không rõ.
“ Trên đó có cái gì không?” Bàn Tử ở dưới hết sức nôn nóng. Tôi nghĩ
bụng, chó thật, sao anh không tự mình leo lên mà xem, lão tử đây không
nói đấy, cho anh tức chết! Tôi vẫn vờ như không nghe thấy anh ta nói.
Bàn Tử ở phía dưới vẫn kiên nhẫn gọi tôi, tôi nhất định tập trung
tinh thần bắt đầu tìm hiểu sự biến đổi góc cạnh trên vách đá, có vài lần thiếu chút nữa là ngã xuống, thế nhưng như vậy mà vẫn không thể nhìn rõ được.
Tôi thở hổn hển vài hơi, cảm giác có chút buồn bực, đã khó khăn leo lên cao như vậy cuối cùng vẫn là lãng phí sức lực.
Bàn Tử ở phía dưới nói to: “ Ánh mặt trời soi vào lư hương sẽ sinh ra *yên tử*, hiện giờ chỗ đó cũng có *yên tử*. Có thể ở chỗ của cậu không
nhìn thấy rõ ràng được, cậu soi cho tôi, chiếu sáng chỗ tối nhất đó, để tôi xem là cái gì.”
Tôi mắng: “ Mẹ nó, anh không có văn hóa thì đừng có tìm hiểu, muốn
tìm hiểu thì trước hết đem lưỡi vuốt thẳng rồi mới tiếp tục được không?”
“ Là do lão tử đây tác phong linh hoạt, cậu cứ sốt ruột thì bắt đầu
nóng nảy, đừng có lúc nào cũng lấn áp tôi, cậu còn ở đó lải nhải vớ vẩn
nữa có ngày tôi sẽ đem cậu cho đi xuất giá, mẹ nó, tôi cũng có nói cái
đó nhất định là *yên tử* đâu.” Bàn Tử liền nổi giận.
Tôi thầm mắng, đành phải đưa tay soi đèn vào bên trong khối thạch
nhũ, rút cuộc soi cả nửa ngày trời, anh ta cũng không nhìn ra là cái
quái gì đang xảy ra. Thế nhưng anh ấy cũng nhìn thấy, ở bên trong thạch
nhũ có cái gì đó, một vật thể không lớn, nhưng chắc chắn nó là do con
người tạo ra.
“ Nhìn không tới, xa quá, ánh sáng lại không đủ mạnh. Con mẹ nó, Quỷ
ảnh đã lấy mất kính viễn vọng của tôi rồi, nếu không thì có thể thấy rõ
ràng hơn một chút.”
Vấn đề cốt lõi ở đây là khoảng cách quá xa, “ lang mắt” cự li chiếu
sáng quả thật cũng không phải gần, nhưng tầm mắt của người bình thường
thì có giới hạn, ở đây ánh sáng lại tụ tập ở phía dưới, xung quanh lại
quá nhỏ, đồng thời vật đó lại không phải là thứ quen thuộc, thật sự rất
khó dựa vào hình dạng mà phán đoán nó là cái gì. Dưới tình huống như
vậy, thì chỉ có thể sử dụng kính viễn vọng, hoặc là áp sát vào thật gần
để nhìn.
Tôi nhìn lên đỉnh động, bên trên thực sự là rất khó leo lên, nguy cơ
gặp phải rủi ro cực kỳ cao, nhưng vào ngay lúc này, tôi là đã quyết định là đành phải * bí quá hóa liều *.
Tôi quay về phía Bàn Tử làm một động tác ý nói tôi phải tiếp tục leo
lên trên, thế nhưng cũng không quan tâm anh ta có nhìn thấy hay
không,rồi cố gắng tìm một chỗ có thể đặt chân. Leo lên thêm vài bước,
tôi lập tức phát hiện, đi lên phía trên cao hơn một chút tất cả đều là
mặt đá vôi bóng loáng chạy dọc xuống, hơn nữa nó còn có một độ dốc thẳng đứng rất cao, tôi chỉ muốn giẫm vài bước nhoài người lên trên, chưa tới ba giây, máu của tôi cơ hồ đã rơi vào mặt Bàn Tử.
Tôi không biết mình ở chỗ đó xoay trở bao lâu, Bàn Tử ở dưới gọi tôi
rất nhiều lần, nhưng tôi không có để ý đến anh ta. Tôi cũng vì là đã leo lên cao như vậy, thực sự không cam lòng cứ như vậy mà quay trở xuống,
nhưng sự thật thì cũng không có cách nào khác. Cuối cùng Bàn Tử ở dưới
hết cách với tôi, bất đắc dĩ hướng lên phía tôi mà nói: “ Hãy xuống đi,
đốc công bằng lòng trả thù lao.”
Vẫn là đứng ở chỗ cũ, nhưng sự hăng hái của tôi thì xong rồi, tôi
đành ỉu xìu leo trở xuống. Một đường hạ xuống dưới, Bàn Tử nhìn tôi lắc
đầu.
Tôi phủi tay một cái, thở dài: “ Lần này tôi thực sự hết cách rồi. Còn anh,anh có cách nào đặc biệt để đi lên phía trên?”