Đúng là bóng người trong vách đá đang tiến gần tới chỗ chúng tôi, hơn nữa
động tác liên tục thay đổi rất kỳ quái, cái đầu quỷ dị đưa ra đằng
trước, nhìn như là đang cố gắng lao ra khỏi vách đá vậy.
“Di chuyển sao?” Bàn Tử vẫn còn ngái ngủ, không rõ mô tê gì.
“Lúc trước chúng bị chôn trong vách tường cách ba thước, giờ chỉ còn chưa
tới một thước.” Muộn Du Bình nói xong liền ra hiệu, “năm ngày, chúng
tiến gần được hai thước, vậy còn lại một ngày rưỡi nữa….”
Anh ta dừng một lát rồi không nói thêm.
Tôi hiểu anh ấy muốn nói gì, chỉ còn một ngày rưỡi nữa, những bóng đen này sẽ đi ra từ trong vách đa kia.
“Chẳng lẽ chúng còn sống sao?” tôi không khỏi rùng mình sợ hãi.
Muộn Du Bình lắc đầu, chỉ nhìn chằm chặp vào những bóng đen đó, động tác đó nhìn như đang đối diện với bọn chúng vậy.
Trong tích tắc cơn buồn ngủ của tôi liền biến mất, tay cầm đèn pin soi một
vòng, thấy bốn phía tất cả đều là những bóng người, toàn thân da gà nhất loạt nổi lên. Bọn chúng rốt cuộc là cái quái gì vậy? Nếu chui ra khỏi
vách tường kia…chỉ nghĩ thôi da đầu tôi đã tê dại đi rồi.
Đi quanh một vòng, tôi đột nhiên ý thức được điều gì đó, lập tức mắng:” thế quái nào! Chẳng lẽ đây chính là mục đích kia?”
“Mục đích gì chứ?” Bàn Tử vẫn mơ mơ màng màng.
“Tôi không rõ lắm, nhưng có lẽ là một nghi thức hiến tế, chúng ta là tế
phẩm, hoặc đây là một kiểu chăn nuôi động vật, mà chúng ta là thức ăn,
cũng có thể là một cuộc đi săn, chúng ta là con mồi… Nói chung chúng ta
được chuẩn bị cho những bóng đen này.”
Bàn Tử nhíu mày một cái, cuối cùng cũng tỉnh ngộ, ngơ ngơ vài giây mới mở miệng mắng một tiếng:” cái con mợ nó! Không thể nào!”
Tôi nói cái gì không thể chư? Nhìn những bóng đen hình hài quỷ dị này mà
xem, chắc chắn không phải là cái dạng mỹ nữ gì, mà bọn chúng lại bị
chúng ta thu hút, tuyệt đối không phải là chuyện gì hay ho.
Lòng
tôi lúc đó loạn lên thành một mớ, không biết phải làm gì, nhìn về phía
Muộn Du Bình, thấy anh ta đang nhập tâm suy nghĩ, không biết tính toán
điều gì.