Trong chớp mắt vừa thấy còn tưởng đó là bóng của mình, giật thót một cái, lại phát hiện bóng đen kia không hề di động theo mình.
Ba người chúng tôi như tiến vào trong khe nứt, nhìn bóng người giữa ngọc mạch kia, đứng cũng không thẳng được.
“Đó là cái quỷ gì vậy? Tôi nhẹ giọng hỏi.
“Có trời biết!” Bàn Tử cũng dùng giọng điệu đó đáp lại, ngừng một lát, “hình như… Hình như là người?”
“Sao có thể là người được? Nếu là người, hắn sao có thể chui vào trong vách đá này chứ?” tôi vặn lại.
Bàn Tử nhìn tôi một cái, run rẩy hỏi:” cậu từng nghe người ta kể lại truyền thuyết cá trong đá chưa?”
Anh ta vừa nói xong, toàn thân tôi bất giác nổi gai ốc.
Thạch trung ngư (cá trong đá) là một truyền thuyết ma quái có từ thời ngày
xưa, kể về có một tảng đá nguyên vẹn sau khi bị người ta phá ra, phát
hiện bên trong rỗng, chẳng những có nước, mà trong nước lại còn có một
con cá vẫn còn sống nữa.
Không ai biết con cá này làm sao đi vào
trong tảng đá đó được, cúng không ai biết sao nó có thể sống sót, trong
tảng đá nào có thức ăn.
Hiện tượng đó được xem như là do thần linh tạo ra, trong đá có cá, nếu không phải từ bên ngoài bơi vào, thì chính
là do bản thân tảng đá sinh ra. Tương truyền là ai ăn được con cá đó có
thể trường sinh bất lão, nhưng cũng có người nói ăn nó lập tức sẽ mất
mạng.
Truyền thuyết trong đá có cá được lưu truyền rộng rãi, nơi
nào cũng có, dường như không phải là chuyện hư cấu, Bàn Tử giờ đột nhiên nhắc tới nó, tôi hiểu anh ta muốn ám chỉ điều gì. Nhưng cũng biết là
thực sự thì không thể dùng cách đó để lý giái chuyện này.