Bạn đang đọc: Đạo Mộ Bút Ký

Quyển 5 – Chương 89: Đêm thứ hai: Cái bóng chuyển động

25/12/2023
 
 

Tôi không thể nào tin nổi, trong đầu tôi chưa bao giờ có cái khái
niệm này, thế này quá đột ngột rồi. Nhưng trong lòng tôi bắt đầu sợ hãi, nỗi sợ hãi này không giống bất kỳ cảm giác sợ hãi nào trước kia, thậm
chí còn khủng khiếp hơn cả nỗi sợ cái chết. Tôi cố sức dụi mắt, vô thức
chớp mắt liên tục, mãi cho đến khi hai mắt tôi đau nhức mới dừng lại
được.

Sau đó tôi lập tức nhớ tới Phan Tử, tôi bò qua, lay lay anh ấy, định
gọi anh ấy dậy để hỏi xem anh ấy có nhìn thấy ánh sáng hay không. Lay
lay mấy cái, tôi phát hiện ra cả người anh ấy nóng hầm hập, rõ ràng lại
đang phát sốt. Lay suốt nửa ngày mà không tỉnh.

Tôi ngồi xuống thầm nghĩ toi rồi, bèn hít sâu vài hơi. Nhớ đến Muộn
Du Bình và Bàn Tử, nếu tôi đã bị mù thật rồi, như vậy có thể đây là một
dạng mù đột ngột, chắc chắn phải có nguyên nhân gì đó, ví dụ như bị ánh
sáng làm tổn thương giác mạc hoặc là trúng độc gì đó, con người ta không thể nào tự dưng vô duyên vô cớ mà lại bị mù được. Cho nên, rất có thể
nạn nhân không chỉ có một mình tôi.

Giả như bọn họ không bị mù, chỉ có mình tôi là nạn nhân, vậy thì có
thể bọn họ vẫn ở ngay bên ngoài lều, chỉ là không phát ra âm thanh gì
cả. Tôi lập tức bò ra một bên lều, lắng nghe động tĩnh bên ngoài, khẽ
gọi mấy tiếng: “Bàn Tử!”

Đợi một hồi lâu, không có ai đáp lại.

Tiếng tôi gọi không tính là quá nhỏ, ở nơi yên tĩnh như thế này không thể nào không nghe thấy được, trừ phi cả hai người họ đều đang ngủ,
nhưng mà Muộn Du Bình chắc chắn không ngủ.

Tôi đổ mồ hôi lạnh, nghĩ thầm bọn họ chắc chắn cũng gặp chuyện gì
rồi, bèn ngồi xuống, nghĩ đến những suy đoán của chúng tôi mấy tiếng
trước liền lập tức sởn gai ốc. Chẳng lẽ đây là do bọn chú Ba gặp phải
biến cố gì?

Ở doanh trại này có thể khiến người ta bị mù?

Đầu óc tôi loạn cào cào cả lên, thật không thể nào hiểu nổi, chúng
tôi đã nghĩ đến vô số tình huống, nhưng vốn không hề nghĩ đến tình huống này.

Ở nơi như thế này, đối với một nhóm người bình thường mà nói, đột
nhiên bị mù chẳng khác nào cả nhóm chết sạch, thậm chí còn đáng sợ hơn
cả chết ấy chứ.

Toàn thân tôi run rẩy lẩy bẩy, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh,
nghĩ đến cảnh tôi phải lần mò trong rừng mưa mà không thể nhìn thấy bất
cứ cái gì, lại không có thính giác nhạy bén để thích ứng của người mù,
cái chết chỉ còn là vấn đề thời gian, hơn nữa, trước khi chết, chỉ e là
sẽ phải trải qua những trải nghiệm hết sức khủng khiếp.

Nhưng mà, rốt cuộc là thứ gì đã khiến tôi bị mù? Đồ ăn? Lương khô đó
chúng tôi ăn suốt dọc đường mà có làm sao đâu, lẽ nào là do di tích ở
đây?

Tôi coi như là vẫn còn bình tĩnh, có lẽ là bởi vì tôi vẫn không thể
nào chấp nhận được sự thực rằng tôi đã bị mù. Đúng lúc này, ở bên ngoài
lều, từ một nơi rất xa, bỗng vang lên một tiếng nói chuyện kỳ quái.

Tôi rùng mình một cái, lập tức dỏng tai lên lắng nghe, chợt nghe thấy âm thanh giống tiếng bộ đàm tĩnh điện mà chúng tôi từng nghe thấy khi ở trong rừng, âm thanh lúc cao lúc thấp, quỷ dị không nói nên lời.

Trong đầu tôi hiện lên cái bóng người dữ tợn đứng thẳng mình trông
như loài rắn nọ, không khỏi nghẹn cả họng. Mẹ kiếp cái thứ của nợ này
đúng là âm hồn bất tán.

Cái thứ phát ra âm thanh này rốt cuộc là thứ gì cơ chứ? Liệu có phải A Ninh thật hay không? Nếu mắt tôi vẫn còn nhìn được, tôi thực muốn lén
dòm ra ngoài nhìn xem, mẹ kiếp, thế mà lúc này tôi lại bị mù.

Có điều, cho dù thứ này không phải rắn, thì cũng hành động cùng với
bọn rắn vậy, rõ ràng lũ rắn độc này đã có mặt ở gần doanh địa. Lúc này,
tôi chợt căng thẳng mà nghĩ đến tấm mành cửa lều, vừa nãy tôi đã đóng
cửa lều hay chưa? Tôi không nhìn thấy gì nên không biết được, tôi phải
đi lần mò xem sao.

Vừa nghĩ xong liền lập tức mò ra cửa lều, tôi run rẩy đưa tay sờ lấy, bỗng nhiên, từ ngoài cửa có một người xộc vào, húc tôi ngã nhào. Tôi
vừa đứng lên thì đã bị người này đè nghiến xuống, rồi bị bịt chặt miệng.

Tôi sợ chết khiếp, nhưng đã ngửi thấy ngay mùi mồ hôi thối hoắc trên
người Bàn Tử. Sau đó, một món đồ được dí vào mặt tôi. Tôi sờ sờ, thì ra
là mặt nạ phòng độc.

Tôi liền không giãy giụa nữa, đeo mặt nạ vào, chợt nghe Bàn Tử khẽ
nói: “Đừng hoảng, trong sương có độc, cậu đeo mặt nạ vào là nhìn thấy
được ngay, tuyệt đối đừng nói lớn tiếng, bốn phía xung quanh doanh địa
này toàn là rắn.”

Tôi nghe xong lập tức gật đầu. Bàn Tử liền buông tôi ra, tôi lại thì thầm hỏi: “Vừa rồi hai người chạy đâu?”

 
 

The comment box
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Loading...