Editor: Yoo Chan
Beta: Earl Panda
.
.*****
Chú Ba tôi lúc đó choáng quá, đầu óc liền ong lên, lỗ chân lông trên
da đầu cũng nổi lên ầm ầm. Chú hét to một tiếng rồi buông tay ra, cánh
cửa ngầm vừa được nâng lên lại sập xuống đánh sầm một cái, nện thẳng vào bộ mặt quái đản vừa thò ra kia.
Chú Ba cũng không dám nhìn xem cánh cửa sập xuống ra làm sao, mà lập
tức giật nảy người về phía sau theo phản xạ, tránh xa xa khỏi cỗ quan
tài đá, tí nữa thì quả tim cũng nhảy vọt ra ngoài theo cuống họng.
Chú Ba thầm than, trời ơi đó là cái thứ gì vậy?! Lẽ nào trong ngôi mộ cổ âm khí đã thoát sạch này vẫn còn một con bánh tông? Không thể nào!
Bánh tông là vật chết, là thứ không có sinh khí, một khi cửa mộ bị mở,
mộ khí bên trong thoát hết ra, không khí bên ngoài tràn vào, thì dù có
là cương thi lợi hại đến mấy cũng sẽ biến thành cái xác nằm sõng xoài
chỉ trong một thời gian ngắn, bắt đầu thối rữa thêm lần nữa. Chứ nào có
cái lý lại thi biến được những mấy chục năm như thế, thật chẳng hợp lẽ
thường.
Vả lại, bộ mặt quái gở vừa nhìn thấy trong chớp mắt kia thật khó hình dung. Xưa nay chú Ba chưa bao giờ thấy một bộ mặt nào gớm ghiếc đến
thế, chắc chắn đó chẳng phải là loại bánh tông bình thường.
Hay chẳng lẽ, thứ này chính là bánh tông máu trong truyền thuyết? Chú Ba chợt nghĩ như vậy. Tuy nhiên khi suy xét ra, chú cảm thấy vô cùng
bất an.
Trường Sa là nơi có nhiều truyền thuyết về huyết thi nhất. Thông
thường, hễ cứ đào được trong cổ mộ ra loại đất thịt màu đỏ, thì bất kể
tình hình trong mộ như thế nào, cũng vẫn bị người ta gọi là mộ huyết
thi.
Đất đỏ còn được gọi là huyết địa, một xẻng xọc xuống đất là dính máu. Không ai giải thích được đất này hình thành như thế nào, nhưng trong
mọi trường phái phong thủy, cách nói về chuyện vùi thây đất máu đều
giống đến kinh người. Đó là nơi thích hợp cho việc đào sâu chôn chặt.
Táng ở đất này thì sát khí cực nặng, con cháu sẽ hưởng vinh hoa phú quý
khôn cùng, tuy nhiên người thân sẽ chết sạch không còn một ai. Nói không chừng còn có thể làm đến hoàng đế, nhưng toàn bộ người trong nhà sẽ bị
khắc cho đến chết.
Dù truyền thuyết là như vậy, nhưng vẫn có rất nhiều danh gia vọng tộc chỉ vì muốn con cháu được vinh hiển mà dày công tìm kiếm dạng đất quỷ
quái bí hiểm này.
Để tránh sát khí, trước khi nhập táng, phải tìm một gia đình nghèo
khó trong dòng tộc, đưa con mình sang đó nhận làm con thừa tự, sau đó
lại đón về nhà mình nuôi.
Tuy nhiên, thiên hạ rộng lớn, bảo huyệt hay sát huyệt đều hiếm có như nhau. Huyết địa lại càng hiếm, còn khó kiếm hơn cả long mạch bình
thường. Về sau, đa số mấy ông thầy phong thủy nửa mùa hễ cứ thấy nơi nào đất màu đỏ thì cứ phán là huyết địa, vì vậy, thường thường, cứ dưới đất đỏ ắt sẽ có cổ mộ, mà cổ mộ ắt sẽ thuộc về một danh gia vọng tộc nào
đó, cho nên mới có câu chuyện “thây máu giữ vàng” là vậy.
Trung Quốc thời cận đại, có một nhân vật vô cùng quan trọng. Mộ chủ
của nhà ông ta nằm chính tại huyết địa, năm xưa một vị cao nhân đã thiết lập thế trận phong thủy để kịp lúc nhập mộ. Tương truyền, ông cố của
nhân vật kia không phải chết một cách bình thường. Nhân vật đó quả thực
về sau nắm quyền khuynh thiên hạ, nhưng đúng như trong phong thủy thuật
số, sát khí quá nặng, dòng trực hệ của ông ta chủ yếu đều chết sạch. Mãi đến sau này, khi mộ tổ nhà ông ta bị phá hoại, tình hình mới bắt đầu
khá khẩm lên, thế nhưng vận số của ông ta cũng theo đó mà ngày càng lụn
bại như tụt dốc không phanh.