Chú Ba tức thì toát mồ hôi lạnh đầm đìa. Sao tự dưng lại có khói bốc ra từ quan tài thế này?! Nhìn bộ dạng Giải
Liên Hoàn, chú cũng cảm thấy không ổn. Lẽ nào thằng ranh này đã đụng
chạm phải cái gì rồi?
Chú kéo phắt Giải Liên Hoàn xuống khỏi cỗ quan tài sắt, hỏi hắn mẹ kiếp chuyện gì xảy ra thế?
Giải Liên Hoàn ấp a ấp úng, múa may một
loạt các động tác kỳ quặc, hiển nhiên là do quá căng thẳng nên không
thốt lên được câu nào ra hồn, ậm ọe nửa ngày mới phun ra hai chữ: “Tôi…
Tôi… lửa… lửa.”
Chú Ba nhìn động tác của hắn, lại nhìn
đến thứ hắn cầm trong tay: là một cái nắp ống giữ lửa(1) – ống giữ lửa
là thứ động một cái đã cháy bùng, nên bình thường đều phải lấy thân sậy
đậy kín lại – chú liền lập tức hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
(1) nguyên văn là “hỏa chiết tử”.
Giải Liên Hoàn nhất định là đã tò mò về
thứ bên trong quan tài, bèn thắp một ống giữ lửa lên, ném vào lỗ hổng
trên quan tài, sau đó mới dán mắt nhòm vào trong lỗ.
Chiêu này gọi là “khoét vách khoắng
sạch”, là công phu bắt chước từ bên Bắc phái, cũng là mánh khóe thường
dùng của thổ phu tử, đặc biệt với đám người mới khai quan, trước đi ba
sau đi bốn(2), phải cẩn thận hơn cả cẩn thận. Thậm chí Mô Kim tặc bên
Bắc phái có thể sử dụng chiêu “khoét vách khoắng sạch” này, chẳng cần
vào cổ mộ vẫn có thể lấy đồ từ trong quan tài, cũng khá là cao tay. Tuy
nhiên, chiêu này trong nghề đào cát bị coi là loại bàng môn tả đạo,
trong thực tế sử dụng có rất nhiều hạn chế, hơn nữa mức độ nguy hiểm lại rất cao, cho nên bình thường những tay lão luyện không bao giờ dùng.
Cách này chẳng biết Giải Liên Hoàn tự nghĩ ra, hay là học nửa vời từ mấy mánh khóe nọ kia nữa.
(2) “trước đi ba, sau đi bốn” là một câu tiếng lóng của thổ phu tử, ý là khi làm việc gì, trước khi làm phải suy xét ba lần, sau khi làm phải suy xét bốn lần. Một khi thổ phu tử đã xuống đấu thì mỗi hành động đều là đem tính mạng ra đặt cược, làm gì cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng các trường hợp và suy xét các biện pháp ứng phó, phải trở thành một thói quen thường xuyên suy xét như vậy.
Chiêu “khoét vách khoắng sạch” có điểm
mạo hiểm nhất, chính là khả năng làm cháy hỏng mất minh khí trong quan
tài, nhất là khi thi thể đã khô đét, những mảnh tơ lụa khô quắt dính
trên thi thể mục nát chỉ cần dính một chút tàn là đã bắt lửa. Một khi đã bốc cháy bùng bùng rồi thì mấy thứ như thẻ tre, da ngọc(3) chỉ một
loáng là mất tiêu, có dập lửa ngay cũng không kịp nữa, vậy nên nó yêu
cầu người thực hiện phải vô cùng cẩn thận mới được. Thế mà cái thằng
Giải Liên Hoàn này chưa thèm suy nghĩ đã sử dụng ngay rồi.
(3) nguyên văn là “đấu châu”, dùng lớp da bào thai dê con chưa sinh chế thành một loại da lông, vì lông trên mảnh da trông như những chuỗi hạt châu ngọc, cho nên thời cổ còn có tên “trân châu mao”, “châu mao”, “tiểu mao” hoặc “một hộc châu”.
Chú Ba chán nản chửi một tiếng, bụng bảo
dạ rằng không trông nom để mắt đến thằng ranh này đúng là dại quá. Bộ
quan quách nọ khiến chú thấy rất hứng thú. Chưa nói đến chuyện bên trong đảm bảo có hàng xịn, mà ngay cả thi thể nằm trong đó chú Ba cũng muốn
nhìn cái thử xem. Nếu đồ trong quan tài mà bị đốt mất tiêu thì đúng là
thật đáng tiếc. Chuyện này truyền ra ngoài thì có mà bị người ta cười
cho thối mũi.
Nghĩ tới đó chú Ba thoắt cái đẩy phắt
Giải Liên Hoàn ra, vọt tới bên cỗ quan tài, ra sức thổi phù phù vào cái
lỗ trên quan tài. Chú tính thổi tắt lửa trong lỗ, nhưng ai dè vừa thổi
một cái, khói đen lại càng cuồn cuộn bốc lên, túa ra ngoài theo cái lỗ
hổng trên tấm áo quan, làm chú Ba bị sặc đến suýt phát ói. Chú vội vàng
né mặt ra chỗ khác, lại lấy túi nước bên hông dội thẳng vào trong cái lỗ nọ.
Dọc đường tới đây bị gió biển thổi nên
mau khát, nước trong túi đã chẳng còn lại bao nhiêu, dốc một tí là sạch
nhẵn. Chừng ấy nước căn bản chẳng ăn thua.
“Cái thằng chó này!”, chú Ba quýnh quá,
mồ hôi mồ kê nhễ nhại, quay sang Giải Liên Hoàn thì thấy túi nước bên
hông hắn vẫn còn phồng phồng. Thấy hắn còn đứng đực ra đó, chú tức quá
chửi ầm lên “Còn đần ra đó làm gì, mẹ kiếp mày mang cái túi nước qua đây cho tao!”
“Nước? À! Túi nước!” Giải Liên Hoàn lúc
này mới kịp phản ứng, vội vàng cởi túi nước xuống. Chú Ba giật phắt lấy, lập tức dốc nửa túi vào. Chỉ thấy khói đen lắc lư tí tẹo, rồi chẳng
những không áp được khói, mà lửa ở lỗ hổng còn bùng lên.
Chú Ba vừa nhìn liền thấy không đúng. Sao lại xảy ra tình trạng này?! Chú bèn ngửi túi nước một cái, không khỏi
chửi um lên. Hóa ra bên trong là rượu trắng. Chú lại nhìn đến cỗ quan
tài nọ. Lỗ hổng trên quan tài sắt cũng bắt đầu cháy rồi, khói đặc bốc
lên mù mịt gần như tràn khắp mộ thất.