Đó chính là cơ quan. Bên dưới chiếc bàn đá bày bản đồ sao này đã bố
trí sẵn một cái bẫy thăng bằng, tất cả các viên đan dược điểm sao trên
bản đồ đều đã được tính toán trọng lượng cực kỳ chính xác và tỉ mỉ,
trình tự cầm lên cực kỳ nghiêm ngặt, buộc phải lấy đan dược theo một
trình tự cố định mới được, nếu không bàn đá sẽ mất thăng bằng, nghiêng
xuống kéo khởi động cơ quan, tạo nên phản ứng dây chuyền, làm ngọc dũng
khắp bốn phía tự động tuột ra, huyết thi thi biến.
Nơi đây có thể nói chính là thành địa quan trọng nhất của tộc Vương
mẫu. Nếu nơi đây bị xâm nhập, tương đương với việc bí mật cốt lõi nhất
của hoàng tộc có nguy cơ bị bại lộ. Bởi vậy, ở đây phải thiết trí một
cái bẫy đáng sợ đến thế, hoàn toàn là để đồng quy vu tận.
Tình cảnh bây giờ của chúng tôi phải nói là cực kỳ tuyệt vọng, lúc
chúng tôi chạy đến cửa hang thì đã bị đóng kín, cả đám bị nhốt trong khu vực dưới đáy hang động này.
Mấy gã người làm của chú Ba đã sợ đến cứng ngắc, đừng nói bọn tôi,
ngay cả Bàn Tử với Muộn Du Bình gặp cảnh này cũng tái mét mặt, tình cảnh này ngay đến ông nội tôi cũng chưa từng gặp phải, trong cuốn sổ tay ông để lại cũng đâu có viết nếu đụng phải hơn một nghìn con bánh tông đồng
thời cùng thi biến thì phải quản lý ra sao, đưa vào kinh doanh thế nào,
cái đệch mợ, không biết cái nghề đổ đấu này có bằng EMBA không nữa.
Ngay sau đó, từ trong đống xác cổ phát ra liên tiếp những tiếng “kèng kẹc kèng kẹc”, tức khắc ở chỗ khác lại vang lên cái tiếng ấy. Chả mấy
chốc, khắp nơi nơi đều vang vọng thứ âm thanh này. Đồng thời, tôi thấy
lớp da khô bên ngoài các xác khô không ngừng bong tróc ra, hình như thực sự xác chết sắp bật dậy rồi.
Tha Bả kia nhìn về phía chúng tôi, rống lên: “Mẹ kiếp chúng mày đang
nhìn cái gì? Sao không nghĩ cách gì đi? Làm thế nào bây giờ?”
Bàn Tử chửi thề một tiếng, nhặt khẩu súng dưới đất lên, bảo: “Làm gì? Bây giờ ta chỉ có thể so xem ai sống lâu hơn ai thôi chứ làm gì nữa.”
“Cứt chó, bố mày không muốn chết, mau nghĩ cách, bằng không tao bắn chết mày.” Người nọ liền chĩa súng qua.
Bàn Tử kiểm tra đạn một chút: “Vậy mày cứ đi đầu hàng thử xem. Có
điều, dưới này sâu đến thế, Thượng đế muốn xuống cũng chả dễ gì đâu.”
Nói xong nhắm nhào vào huyết thi, ngẩng đầu nổ súng. Cái xác khô gần đó
nhất lập tức ngã xiêu vẹo, lớp da khô trên thân mình bị bắn nát, chúng
tôi nhìn thấy bên dưới đó là lớp da tím bầm của xác chết, viên đạn bắn
trúng chỉ chọc được một lỗ thủng.
Tôi thấy Bàn Tử đã bình thường trở lại rồi, tuy vẫn cảm thấy sợ hãi,
nhưng trong lòng anh ta đã chấp nhận được cái chết. Anh ta bắn liên tiếp ba phát súng, đến lúc này tên kia mới phản ứng được, lập tức tới hỗ
trợ, tiên hạ thủ vi cường. Sống được một phút thì cũng là một phút.
Bàn Tử vừa thay đạn vừa đi tới bên tôi, móc đạn tín hiệu ra đưa cho
tôi, bảo: “Liên tục chiếu sáng, đừng bắn lên trên, bắn vào mặt bọn
chúng, tụi mình phải học tập năm anh em tráng sĩ núi Lang Nha!”
Bên trên? Tôi ngẩng lên nhìn trên đỉnh đầu, bỗng nhiên có một linh
cảm, nhớ lại nội dung ngay đầu phần cuốn sổ tay, ông nội đã viết cái gì?
Lúc đó, phản ứng đầu tiên của ông nội, đó là huyết thi không biết trèo cây!
Không biết trèo cây, tức càng không biết trèo tường, lại càng không
biết trèo vách đá. Nghĩ tới đây, tôi lập tức nói với mọi người: “Chúng
ta nghĩ cách trèo lên! Trèo lên cái Huyền không lô kia, nếu người ta có
thể treo lò luyện lên cao như vậy, hơn nữa xung quanh lại không có cầu
thang, vậy chắc chắn phải có cách khác để trèo lên.”
Loáng cái, tất cả mọi người đều cảm giác có một đường sống rồi. Tất
cả lập tức hành động, Bàn Tử gào lên đừng có làm loạn, ai có súng thì
tranh thủ chuẩn bị phòng thủ, ai không có thì đi tìm.
Tôi lập tức xông về phía một món đồ thanh đồng gần đó, mấy thứ này
cái nào cái nấy phải cao bằng một người lớn, leo lên để nhìn cho rõ.
Nhưng khi tới gần, tôi lập tức nhận thấy không ổn. Nếu có cách để
trèo lên, vậy chắc chắn lúc trước chúng tôi phải nhìn thấy rồi. Hơn nữa, tôi biết, thông thường lý thuyết thiết kế của cổ nhân đó là người không động mà hình động, Huyền không lô này có thể không phải được xây dựng ở trên đó, mà là được treo lên, bất kỳ thao tác treo nào cũng có thể tiến hành ở bên dưới được. Như vậy, chúng tôi không thể nào lên đó được, bởi vì cho dù có kéo hạ được bếp lò này xuống thì chúng tôi cũng không lấy
đâu ra sức lực mà lại treo nó lên.
Có điều, đứng trên một món đồ đồng, tôi liền nhận ra chúng tôi cũng
không nhất thiết phải leo cao đến vậy. Chỉ cần trèo lên trên mấy món đồ
này thì chắc huyết thi cũng không với tới được, như vậy, đồ thanh đồng
là đủ rồi.
Nghĩ tới đây, tôi lập tức kêu to lên, có vài người phản ứng lại, nhất loạt chạy về phía tôi, ra sức trèo lên các món đồ đồng.
Rất nhanh, tất cả mọi người đã trèo lên. Trên các bậc thang đá, càng
ngày càng nhiều huyết thi bắt đầu đứng bật dậy, tôi vừa nhìn liền nhận
thấy không xong: những cái xác này cao to lực lưỡng cực kỳ. Độ cao thế
này vẫn chưa đủ, nhưng không còn món đồ đồng nào cao hơn thế này nữa.
Đứng từ trên cao bắn xuống chỉ có thể tạm thời ngăn chặn mấy con
huyết thi đang tới gần. Dưới ánh sáng đèn mỏ, đã thấy mấy khuôn mặt quái gở đã rất gần chúng tôi rồi, mà ở những chỗ đèn mỏ không chiếu tới được thì càng không thể tưởng tượng hơn nữa.
Ngay trong khoảnh khắc gần như tuyệt vọng, Bàn Tử kêu lên: “Các anh
em, phải liều mạng thôi!” Nói rồi, anh ta giũ ra mấy kíp mìn, nói tiếp:
“Ta xông lên, vừa chạy vừa ném mìn, nổ ra một con dường máu, mọi người
yểm hộ xung quanh, chúng ta xông về phía trước.”
Tôi nhìn thấy liền kêu lên: “Cái thứ này anh lấy đâu ra?”