Thể chất của tôi kém nhất ở đây, vốn là có chết cũng không dám động
đậy gì, chú Ba biết rõ điều này, nhưng vẫn bảo tôi xuống dưới, đương
nhiên không phải là để tôi rèn luyện tí sức khỏe rồi. Tôi nghĩ chú làm
vậy chắc chắn là có lý do của mình. Nhưng mà ngửi mùi khăm khẳm bốc lên
dưới giếng, tôi thực sự là chẳng muốn chui xuống tí nào.
Có điều không muốn cũng chẳng được, tất cả mọi người đều đổ dồn vào
nhìn tôi. Một phần là tôi cũng tò mò dưới kia có cái gì lắm, một phần
nữa là lời nói của gã Kính Râm kia chẳng chừa một khe hở cho tôi từ
chối, cuối cùng tôi đành phải để Kính Râm giúp đỡ, luồn theo cái khe
chui xuống phía dưới.
Có lẽ là yếu tố tâm lý đã càng gia tăng thêm ảo giác của tôi, sau khi xuống đến phía dưới, tôi lập tức ngửi thấy mùi nước đái khai ngòm,
khiến tôi không hít thở nổi. Hơn nữa, con đường cũng không dễ đi như tôi từng tưởng tượng, góc chênh rất lớn, nhìn chú Ba chui vào dễ dàng thế
thôi, chứ thực ra phải dùng hết sức lực mà đạp xuống cả đấy. Tôi trượt
chân một cái, tức thì toàn thân dính đầy nước tiểu lẫn bùn lầy và rong
rêu. Không khỏi nhíu mày.
Kính Râm ở ngay phía trên tôi, cười nói: “Ngại quá, người anh em, cơ mà thôi, nước tiểu tốt cho da lắm đấy.”
“Mẹ kiếp, may mà không để mấy ông kia ỉa xuống đây đấy.” Tôi chửi thề.
Hắn ta cười hề hề, người phía trên nghe thấy, cứ tưởng chúng tôi gặp
phải chuyện gì, bèn ngừng thả dây. Hắn bèn ra tín hiệu với phía trên, để bọn họ tiếp tục thả dây xuống.
Chẳng mấy chốc khắp bốn phía trở nên tối đen, do nơi này quá chật
hẹp, thậm chí còn không ngẩng được đầu lên, cho nên tôi chẳng nhìn thấy
gì cả ngoài ánh sáng đèn pin của Kính Râm. Cũng may là chui xuống, chứ
trèo lên thì còn mệt nữa.
Tôi thấy gã này vẫn đeo kính râm, bèn không kìm được mà hỏi: “Anh đeo kính thế thì có nhìn thấy gì không đấy?”
Hắn ta nhìn tôi cười: “Đeo vào nhìn còn rõ hơn không đeo.”
Tôi không hiểu hắn ta có ý gì, có điều hắn không muốn giải thích, tôi cũng không hỏi nhiều nữa.
Thẳng đường xuống, chẳng mấy chốc đã đến cái khe nứt kia. Vừa chiếu
đèn một cái liền nhìn thấy trong đó còn có một cái hang khác, khe hở chỉ đủ để một người vừa khít chui vào. Chui vào xong liền nhận thấy, tuy
cái khe rất chật hẹp, nhưng lại sâu vô cùng, hơn nữa cả hai đầu trên
dưới đều còn sâu tít tắp nữa, cứ như thể cả một quả núi khổng lồ bị bổ
làm đôi, mà nơi tôi sắp chui vào đây chính là kẽ hở nơi đao chém vậy.
Hơn nữa, điều làm tôi giật mình đó là, trên vách khe nứt lởm chởm
toàn hốc, cứ như những am thờ Phật trong hang đá vậy. Những cái hốc đó
được đục ra từng cái từng cái một trên vách đất trong khe hở này, trong
mỗi cái hốc lại có một cái kén bằng bùn khô, dính vào trong đáy hốc bằng bùn nhão, lẫn lộn cùng với mấy đoạn rễ đứt. Kén bùn khô đến nứt cả ra,
cứ như cục xà bông khô cứng vậy.