“Lý do gì cơ?” Bên cạnh đống lửa trại ấm áp, cơn mệt nhọc dần dần
nguôi bớt, nhưng những vết thương trên người lại ngày càng đau, toàn
thân không chỗ nào là không đau nhức. Nhưng tôi không để ý đến những cảm giác khó chịu đó, mà dồn hết tập trung và chú Ba.
Dưới ánh lửa bập bùng, chú Ba trông có vẻ âm trầm. Chú phun ra một
làn khói thuốc lớn, rồi mới nói tiếp: “Chú nói mày có tin không?”
Chú nhìn tôi, tôi lấy làm tức cười,
đương nhiên là tôi không tin cho nổi, hồi trước lúc ở bệnh viện tôi đã
từng thề sẽ tuyệt đối tin tưởng ổng, nhưng tôi đã nuốt lời rồi. Nhưng
bản thân ổng cũng đâu có nói thật, ván cờ giữa chúng tôi dường như đã bị cuốn vào một vòng xoáy chết chóc, trong tình cảnh này, bất kỳ lời giải
thích nào của chú cũng chỉ là phí công vô ích.
Chú cười khàn khàn rồi nói: “Nếu chú mà muốn lừa mày, thì âu cũng là
có lý do để mà không lừa gạt mày không được. Tất nhiên, một khi đã lừa
mày thì sẽ lừa đến tận giây phút cuối cùng, chú đã đoán chắc là dù có
nói mày cũng chả tin, nói làm chi cho mệt xác, tốt nhất là cứ chờ tìm
được cô ấy, rồi mày tự mà hỏi đi.”
Tôi thở dài một hơi, bỗng nhiên cảm thấy ông chú thân thiết biết mấy
ngày xưa giây đây đã xa cách vô cùng, tôi có chút không kìm chế được,
buột miệng nói: “Chú Ba, cháu thật không hề nghĩ như thế, cháu cũng muốn trở lại như trước đây, cái hồi mà chú bảo một cháu quyết không bảo hai
ấy, nhưng mà, hiện giờ cháu thực sự không nhìn thấu nổi chú, chúng ta
đừng lại cãi nhau một trận nữa được không? Chú nhường thằng cháu chú một tí coi nào.”
Chú Ba nhìn tôi, lại châm thêm điếu thuốc, nói: “Cháu trai, đây là
lần cuối cùng, chú bảo đảm. Chú quá mệt mỏi rồi, bây giờ, đích thực là
lần cuối cùng.”
Hai chúng tôi nhìn nhau cười khổ, đôi bên không ai nói gì, trong lòng tôi khó chịu cực kỳ, không tả nổi là cái vị gì nữa, chỉ cảm giác như có một nút thắt tắc không thể nào gỡ nổi cứ tắc nghẹn trong lòng tôi, đã
thế lại còn không phải nút dây thừng, mà là nút dây thép.
Yên lặng một hồi, chú Ba ngồi bên lại nói với tôi: “Thực ra, chú đã
nói với mày rất nhiều lần rồi, chuyện này nước quá sâu, bí mật dính dáng đến nói quá nhiều, ngay bản thân chú cũng không rõ ràng được rốt cuộc
chuyện này là như thế nào, cho nên, thực ra thì chú Ba mày cũng hiểu cảm giác của mày lắm.”
Tôi nghĩ bụng ông hiểu cái cục cứt, cứ coi như ông biết ít đi, thì
chắc chắn vẫn là biết nhiều hơn tôi cả khối rồi. Trong chuyện này, hai
chúng tôi đứng ở hai vị trí hoàn toàn khác nhau, ổng thì đứng ngay trung tâm, mà tôi thì giờ thế nào đi nữa cũng chỉ là thằng ở ngoài loi choi
hóng chuyện, ngay cả cửa vào cũng tìm không ra.
Nhưng thôi, nhiều lời vô ích, cho dù có thế, tôi cũng đã tới được
bước này rồi. Tôi nhìn ra hồ nước ngầm bên ngoài tối đen như mực, không
muốn nghĩ đến chuyện này nữa, dù sao thì tôi cũng đã theo kịp ổng rồi,
trừ phi ổng giết chết tôi, bằng không tôi nhất định phải bám theo ổng
đến tận phút cuối cùng.
Uống vài ngụm trà ớt, chỗ trật khớp của tôi bắt đầu lên cơn đau, tôi
vừa xoa xoa, vừa nói lảng sang chuyện khác: “Đúng rồi chú Ba, cuốn băng
dì Văn Cẩm gửi cho chú có nội dung gì thế?”
Chú Ba đứng lên bảo tôi tránh ra, sau đó chú lôi từ trong hành lý ra
một chiếc laptop. “Chú mày không miêu tả được, tự mày xem đi.”
Tôi đương nhiên là muốn xem, nhưng cũng không ngờ là chú Ba lại chịu
chủ động như thế. Chú đặt chiếc laptop lên ba lô của mình rồi bật lên.
Hóa ra nội dung cuốn băng đã được cóp vào trong đĩa mềm.
“Chú bảo một thằng người làm chuyển băng ghi hình thành dạng tập tin
ấy, tốn đến ba trăm đồng, bản thân chú xem rất nhiều lần rồi, nhưng cũng chẳng nhìn ra được cái gì, mày đừng hy vọng gì nhiều.” Nói rồi mở tập
tin ra. “Sắp hết pin rồi, mày xem tạm đi.”
Trên mày hình liền nhảy ra một phần mềm xem video, tôi nhìn quang
cảnh chung quanh, cảm giác tình huống lúc này có chút quái gở. Đây là
đang ở đâu chứ, ấy vậy mà giờ tôi lại đang xem lapto, lúc này cảm giác
“thám hiểm” cũng biến đổi luôn.