Editor: Cơm Nắm Nướng Chảo
Beta: Thanh Du
~0O0~
Viên đạn sắt của Trần Bì A Tứ vừa bay qua, ngọn lửa chập chờn trong
nháy mắt lại trở nên u ám. Bóng người kia mơ hồ trở lại, loáng cái đã
không còn thấy rõ. Viên đạn sắt không biết rốt cuộc đập phải chỗ nào,
phát ra một tiếng giòn giã rồi lăn xuống mặt đất, tiếng va đập vang vọng giữa linh cung trống trải làm người ta nghe mà gai ốc nổi đầy mình.
Trong tích tắc ánh lửa bùng lên kia, mọi người đều bị cái bóng kia
dọa cho nhảy dựng. Thuận Tử lại càng hoảng sợ, khẽ kêu lên kinh hãi:
“Cái thứ quái quỷ gì thế này?!”
Hoa hòa thượng lập tức bưng miệng cậu ta lại không cho nói tiếp, vài người đã vô thức chạm tay lên chuôi dao.
Trần Bì A Tứ khoát tay bảo chúng tôi
đừng căng thẳng như thế, sau đó liếc mắt sai phái Hoa hòa thượng. Người
kia lập tức nhảy lên đăng nô kế bên, đưa một tay đập cho lửa tắt ngóm.
Tôi không thể không bội phục sự tỉnh táo của Trần Bì A Tứ. Trong hoàn cảnh quái gở thế này, người ta thường không nghĩ đến chuyện tắt nguồn
sáng cạnh mình mà đều mong nơi mình đứng càng sáng càng tốt; nhưng thật
ra trong tình huống này, giấu mình vào bóng tối mới là an toàn nhất.
Đăng nô vừa tắt, trong nháy mắt bốn bề lại chìm vào bóng đêm. Màn đêm dày đặc như sương mù thoáng cái đã bủa vây lấy chúng tôi, đăng nô phía
bên kia dường như càng thêm sáng tỏ.
Chúng tôi cũng lần lượt tắt hết đèn pin của mình đi, ai nấy đều nín
thở theo dõi cái bóng phía bên kia. Bóng tối vây quanh lập tức kích
thích thần kinh của tôi, khiến tôi nhanh chóng cảm nhận được trái tim
mình đang đập vô cùng dữ dội.
Cái bóng kia rõ ràng là của một người, thân hình phần lớn hòa vào
bóng đêm. Thứ gây cho người ta cảm giác dị dạng là cái cổ dài đến kì
quái của hắn, kèm thêm thứ gì đó mà người ta không thể nói rõ là gai hay là xúc tu, thoạt nhìn không giống con người, mà cứ như… cứ như loài
chim.
Tôi vô thức rùng mình ớn lạnh, tim đập thình thịch. Ngoại trừ Muộn Du Bình, những người khác đều ở quanh đây. Cái bóng này nhìn qua cũng biết nhất định không phải Muộn Du Bình, lẽ nào trong đây còn có ai khác?
Vậy hắn là hạng người gì? Vì sao lại xuất hiện trong linh cung trên
đỉnh núi tuyết này? Chẳng lẽ trận tuyết lở ban nãy đã làm lính biên
phòng chú ý, còn người nọ là quân giải phóng đi tiền trạm?
Cũng không phải. Chưa nói trận tuyết lở xảy ra tít trong khe núi, nếu thật sự bị phát hiện, muốn chạy tới nơi bét nhất cũng mất một ngày, làm gì mà nhanh dữ thế.
Tôi đột nhiên lại nghĩ, linh cung này là cái bẫy do Uông Tàng Hải sắp đặt. Đã là bẫy, dĩ nhiên phải hiểm ác vạn phần. Kẻ đạp trúng bẫy tuyệt
đối không thể tưởng tượng được chờ đợi hắn trong cạm bẫy là thứ gì, mà
cái bóng này, phải chăng chính là quái vật Uông Tàng Hải bố trí sẵn từ
khi đặt bẫy?
Chúng tôi không dám thở mạnh, nhìn chòng chọc vào cái bóng kia, hòng
suy luận ra điều gì từ hình dạng và động tác của nó. Ít nhất cũng phải
để cho chúng tôi biết thứ này rốt cuộc là người hay là ‘thứ gì đó’ chứ.
Nhưng thật kỳ lạ, cái bóng kia vẫn cứ đứng trân trân ra đó y như một
bức tượng đất, đến lắc cũng không thèm lắc lấy một cái, dường như không
phải vật sống.
Đợi được một lát, thấy hai bên vẫn chẳng có động tĩnh gì, Bàn Tử bắt
đầu sốt ruột, bèn nói nhỏ: “Không phải chứ, là vật sống ắt phải cử động. Thứ này vẫn không hề nhúc nhích, hay là chúng ta hoa mắt rồi, thực ra
nó chỉ là bóng của mấy cái đăng nô khắc trên cột thôi?”
Diệp Thành đáp: “Nói nhảm, đăng nô không phải đều đứng một bên sao? Làm sao nó mọc chân chạy sang bên này được?”
Bàn Tử thì thào: “Chẳng phải có linh khí đất trời thì đàn tỳ bà cũng
thành tinh sao (*)? Không chừng mấy cái đăng nô bằng đá trong này đã
thành tinh cả rồi, có thể tự do đi lại.”
(*) Trong Tây du ký có “tỳ bà tinh”
nhưng thực chất nó không phải cây tỳ bà thành tinh, mà là con bọ cạp
tinh ở trong động Tỳ Bà nên gọi tỳ bà tinh. Chi tiết này không rõ là tác giả cố tình, hay nhầm lẫn thật.
Cơm Nướng Chảo: Tui nghĩ nó hẳn là con tỳ bà tinh chị em của Đát Kỷ đó =3=
Tôi nghe hắn nói mà cả người phát ớn, lúc này cũng không dư hơi đi
đánh giá lời Bàn Tử nói là đúng hay sai nữa. Mới vài tháng trước đây đến cả bánh tông tôi còn không tin là thật, mà đến giờ số bánh tông tôi
nhìn thấy đã ngồi kín hai sới mạt chược được rồi, giờ hỏi có yêu quái
hay không, tôi thật chẳng dám đoán. Nhưng Bàn Tử nói đăng nô bằng đá kia thành tinh, tôi phần nhiều vẫn cảm thấy đây là một câu nói đùa. Bàn Tử
càng vào lúc nguy hiểm thì lời nói lại càng không đáng tin, điều này
cũng liên quan mật thiết với tính cách của hắn.
Nhưng có một điều Bàn Tử nói không sai: chỉ cần là vật sống thì nhất
định sẽ phải cử động. Cứ coi như nó chỉ là một cái bánh tông đi thì cũng không thể đứng trơ ra đó như tảng đá, vậy mà cái bóng này vẫn đứng im
không nhúc nhích, thật là quái gở.